Quyển 1 - Chương 5: (5) Mua vé bổ sung

“Tôi còn tưởng là mọi người cần tôi hỗ trợ làm quen với nhau chứ.” Giọng nói xa lạ lại vang lên ở phía cánh cửa đằng sau lưng Mộc Từ. “Không nghĩ mọi người đều đã nói chuyện cả rồi. Chỉ là vẫn còn chưa đủ người nữa, chờ thêm chút nữa nhé.”

Những người trong phòng khách giống như nhìn thấy được người cực kì đáng tin vậy, vẻ mặt căng thẳng cũng buông lỏng đi không ít. Điều này khiến cho Mộc Từ vô cùng tò mò, cậu xoay người lại, không ngờ mình lại vồ thẳng vào ngực đối phương.

Gần quá đi!

Người kia chỉnh lại cặp kính bị lệch sau cú va chạm, một tay còn lại đỡ ở bả vai Mộc Từ đẩy người về phía sau, ý tứ của hắn rõ ràng là đang muốn khéo léo từ chối hành vi “chủ động trao thân” của cậu: “Cảm ơn vì sự nhiệt tình, nhưng nếu như cậu muốn tiếp xúc cơ thể gần đến mức này phải chờ đến khi chúng ta thân thiết hơn chút đã rồi hãy làm nhé.”

Mộc Từ cau mày một cái, ngẩng đầu nhìn lên mặt mũi lập tức bị hun nóng đỏ bừng, cậu cúi người lui về sau hai bước, giọng khô khốc: “Xin… Xin lỗi.”

“Không sao.” Đối phương nhẹ nhàng buông tay, hết sức quan tâm cậu, “Cũng tại tôi đứng hơi gần.”

Không ngờ người này còn nhã nhặn như vậy, Mộc Từ quên ngay câu trêu đùa trước đó của hắn, ngượng ngùng gãi gãi gò má.

Vừa vặn hai người còn lại cũng đi tới, Hạ Hàm thì không thay đổi gì, mà trên mặt Ôn Như Thủy đã xuất hiện bốn năm miếng băng keo cá nhân, sắc mặt cực kém, hẳn là tối qua người bị tấn công không chỉ có mỗi mình Mộc Từ.

Mộc Từ vô thức sờ vết bầm tím trên tay mình, Ôn Như Thủy liếc mắt là thấy được bèn hỏi: “Cậu sao rồi?”

Câu hỏi này khiến Mộc Từ cười khổ: “Chắc là không sao đâu, chỉ là sau này tôi sẽ không bao giờ chơi bài xì tố nữa đâu, cô thì sao?”

“Vẫn còn nói đùa được thì không sao là cái chắc, tôi thì xui hơn cậu, rớt xuống sông uống một bụng nước, cũng may có đoàn du lịch vớt tôi lên.” Ôn Như Thủy nghe Hạ Hàm kể lại sự tình của Mộc Từ, khóa cửa của cậu cũng bị phá hỏng, may nhờ có tủ quần áo chặn lại, cuối cùng cậu chỉ bị dọa sợ thôi. Nghe kể xong cô nàng cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ đánh mắt về phía người đàn ông đeo kính nói: “Tả Huyền, mọi người đến đủ rồi.”

“Chỉ còn thiếu hai người thôi mà.” Tả Huyền nhìn lướt qua một lượt, hơi mỉm cười nói, “Ăn sáng nào.”

Chờ đến khi mọi người đã ngồi vào bàn đông đủ, ông chủ mới bắt đầu dọn bữa sáng lên. Có một nồi cháo trắng, mười mấy cái bánh quẩy, còn có một giỏ đầy bánh bao và canh trứng gà tảo tía: “Các vị cứ ăn trước đi nhé, không đủ thì nói với tôi.”

Trông dáng vẻ nhiệt tình kia của ông ta, đoán chừng ông hoàn toàn không nhận ra được tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Mộc Từ rất muốn hỏi thử xem Ninh Ninh đang ở đâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời, cậu không biết nên hỏi như thế nào mới phải, cũng không biết mình có thể nghe nổi câu trả lời hay không.

Sự yên tĩnh vẫn được duy trì trên bàn ăn, ngoại trừ ba người Mộc Từ, Hạ Hàm và Ôn Như Thủy ra thì gần như không một ai động vào thức ăn nóng hổi kia, bọn họ trông như đang chờ đợi điều gì đó hơn là chuyện ăn uống.

Mộc Từ cầm cái bánh bao ngẩn người, trong một giây ngắn ngủi cậu không biết là mình có nên cắn hay không nữa. Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói lười biếng của Tả Huyền vang lên từ phía bên trái mình, hắn chống cằm bằng hai tay: “Bữa tiệc ly cũng có mười ba người, cũng không biết hôm nay ai sẽ là Chúa Jesus, ai là Judas đây nữa.” (1)

(1) Bữa tiệc ly:

Bữa ăn tối cuối cùng (tiếng Ý: Il Cenacolo hay L’Ultima Cena) là bức bích họa nổi tiếng của danh họa Leonardo da Vinci. Tác phẩm được sáng tác vào khoảng năm 1495 đến 1498. Bức bích họa nằm tại phòng tiệc của Tu viện Santa Maria ở thành phố Milano.

Tiếng Việt gọi đề tài Thánh Kinh này là Bữa tiệc ly.

Khó hiểu thật, Mộc Từ cảm thấy những lời này giống như đang ám chỉ cái gì đó vậy.

Không khí trên bàn ăn vốn đã ngột ngạt vô cùng, giờ phút này lại hoàn toàn ngưng trệ tựa như xuất hiện một thực thể u ám nào đó.

Vốn còn đang có thể kiểm soát được biểu cảm lo âu, sắc mặt của mọi người đột nhiên trở nên cực kì khó coi, thậm chí có người đã bắt đầu cúi gầm mặt khóc nấc lên, tiếng rêи ɾỉ bật ra: “Tại sao lại có tôi nữa?”; “Tôi không muốn chết đâu mà.”; “Cha mẹ còn đang chờ tôi ở nhà…”

Tả Huyền làm bộ như không thấy gì, chỉ nhìn ba người Mộc Từ nhảy mắt mấy cái, giọng nói ấm áp như gió xuân: “Tranh thủ lúc bọn họ không có khẩu vị thì ăn nhiều chút để tích lũy năng lượng đi, đừng để đến lúc đó xảy ra chuyện gì ôm bụng đói chạy không nổi, sẽ làm người ta cười rụng hết răng đó.”

Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều cầm đũa lên hết.

“Hờ.” Ôn Như Thủy dường như rất quen với cách hành xử của hắn, chỉ cười lạnh một tiếng, “Cách anh khiến người ta ngon miệng đúng là độc đáo không giống ai.”

Chờ mọi người ăn sáng xong, Tả Huyền lịch sự nhờ người ngồi gần cửa nhất đi đóng cửa.

Ngồi cạnh cửa là người đàn ông đeo khuyên môi, vẻ mặt của gã ta u ám, trực tiếp đá một cước vào cửa, đây là người duy nhất tỏ ra nóng nảy giữa bao người thất hồn lạc phách. Có câu “người gấp thắp hương, chó cùng rứt giậu”, bất cứ sinh vật nào đối mặt với nguy hiểm cực lớn đều hoặc là bị nỗi sợ hãi thao túng, hoặc là bị sự phẫn nộ chiếm cứ tinh thần, người này thuộc vế thứ hai.

Gã đeo khuyên châm một điếu thuốc, lo lắng nói: “Họ Tả, đến nơi rồi, người cũng đã giúp mày cứu lên, mau nói cái gì có ích đi!”

“Vậy coi như đây là phần thưởng cho việc đóng cửa nhé, cho anh thử đầu tiên.” Tả Huyền trông chẳng có gì gọi là gấp rút, hắn mò vào túi lấy ra chiếc điện thoại đặt lên bàn xoay, “Tuy rằng trải qua những chuyện ngày hôm qua, mọi người hẳn đã không còn ôm hi vọng nữa rồi, nhưng cũng khó đảm bảo một vài người nghĩ rằng mình đã vô tình bị cuốn vào một sự việc kì bí nào đó và chỉ cần đón xe rời khỏi ngọn núi này thì chẳng sao nữa, nhưng suy cho cùng thì con người chúng ta giỏi nhất là tự lừa dối mình mà đúng chứ.”

Những lời này nói trúng tâm tư của rất nhiều người, không ít sắc mặt đã biến đổi, gã Âu phục trầm mặc lên tiếng: “Có ý gì?!”

“Ý tôi là, bây giờ mấy người có thể gọi cho người mà mình đang nghĩ tới.” Tả Huyền chuyển động bàn xoay bằng thủy tinh, “Báo cảnh sát, lên mạng, đăng bài viết hoặc tra tài liệu gì cũng được.”

Bàn xoay lần nữa chuyển động, điện thoại đúng là không thiên vị, vừa vặn dừng chỉ về phía gã đeo khuyên, hắn nửa tin nửa ngờ đưa tay ra: “Thằng nhóc, cuối cùng là mày đang giở trò gì, vừa nãy tao đã nhìn rồi, ở đây làm gì có tín hiệu!”

Màn hình di động vừa sáng lên, gã ta không khỏi ngẩn ra: “Sao có thể?” Ngón tay gã vô thức nhấn một dãy số vốn đã thuộc nằm lòng.

Cả đám người sống dở chết dở nhất thời bừng tỉnh dậy trong cơn hấp hối, giống như nhìn thấy được hi vọng sống sót, tất cả đều chen chúc chạy đến giành giật, “Mau cho tôi gọi điện thoại về nhà!”; “Báo cảnh sát trước đi!”; “Phiền cho tôi liên lạc với công ty!”; “Tôi có quan hệ! Anh trai tôi là cảnh sát! Để tôi gọi trước!”

Mộc Từ yên lặng húp canh trứng của mình mãi đến khi Tả Huyền phát hiện ra con cá lọt lưới, hắn thích thú đánh giá cậu: “Cậu không muốn gọi về nhà sao?”

“Có thể gọi được thật sao?” Mộc Từ hỏi ngược lại.

Tả Huyền “Ôi” một tiếng, nét mặt dịu dàng: “Rất thức thời, tôi thích người mới như cậu lắm.”

Mộc Từ cảm giác mặt mình lại nóng lên nữa rồi, cách đây không lâu cậu mới trải qua cảm giác không thể thở nổi như vậy, đại não căng thẳng, mặt mũi như lên cơn sốt, rất khó thở, đầu óc choáng váng quay mòng mòng.

Mỗi người đều thử một lần, điện thoại gọi đi lúc thì kết nối được lúc thì không, gọi được thì người bắt máy là một ai đó lạ hoắc, cảnh sát nhận cuộc gọi xong cũng dập máy ngay lập tức vì thông tin không rõ ràng. Gọi đến đồn cảnh sát bao nhiêu lần thì nói bấy nhiêu cái địa chỉ khác nhau, cuối cùng không còn cách nào kết nối lại được nữa.

“Không thể nào! Không được!”, gã khuyên môi lập tức đứng dậy trợn mắt quét qua tất cả mọi người, không nhịn được cơn điên cuồng mà rống lên: “Tụi mày hùa nhau lừa gạt tao! Tao không tin lũ chúng mày nữa, tao phải xuống núi! Bây giờ tao sẽ xuống núi!”

Nói xong gã lập tức mở cửa xông ra ngoài, sau đó tiếng khởi động xe buýt vang lên.

“Ôi chao, quên rút chìa khóa xe ra mất rồi.” Tả Huyền thờ ơ vỗ tay, “Hy vọng gã ta thuận buồm xuôi gió.”

Có mấy người trong đoàn cũng có ý đồ lấy xe chạy đi đều để lộ sắc mặt giận mà không dám nói gì.

Tả Huyền cũng chỉ không nhanh không chậm chỉ huy: “Phiền đặt di động của tôi lại trên bàn, bây giờ chính là lúc nên bắt đầu vào vấn đề chính. Người cạnh cửa làm ơn đóng cửa lại lần nữa dùm tôi.”

“Tiếp theo đây, mọi người hãy lấy ve xe của mình ra, nếu như ném đi đâu mất rồi thì hãy xem của anh Hạ, người ngồi ngay bên trái tôi đây.”

Mộc Từ vô thức sờ túi mình, trống không, lúc này cậu mới nhớ hồi sáng mình tắm xong đã nhét luôn vé tàu vào đống đồ dơ, mà cô nữ sinh với khuôn mặt trẻ con đã tìm được vé của mình đặt lên bàn. Có thể thấy nhiều người cũng không có vẻ, họ chỉ đành chọn nhìn cùng với người bên cạnh, hoặc là nhìn của Hạ Hàm.

Mặt trên của vé tàu tuy hơi khác nhau nhưng nội dung thì giống y như đúc, gã Âu phục dường như nhận ra được điều gì, mặt biến sắc rất khó coi: “Chờ chút, nếu như không có vé tàu thì sao?”

Tả Huyền nhìn người đó đầy hứng thú: “Anh cảm thấy không có vé tàu thì sẽ ra sao?”

Mộc Từ lẳng lặng đưa ra đáp án trong lòng: “Mua vé bổ sung.”