Quyển 1 - Chương 3: (3) Nhìn thấy rồi

Câu nói bông đùa kết thúc cuộc đối thoại bởi vì Ôn Như Thủy không tiếp lời nữa.

Mộc Từ định đi tắm trước, nhưng có lẽ vì nghe những câu kia mà cậu cảm thấy tóc gáy mình dựng hết cả lên khi đứng trước phòng vệ sinh, cậu sợ mình đang tắm rửa thì vòi nước phun ra đầy máu như trong phim kinh dị, thế nên quyết định sáng mai mới tắm. Mộc Từ nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt rồi chặn luôn cửa phòng vệ sinh.

Trong phòng không còn dư lại mấy vật dụng nặng, Mộc Từ bèn dùng cái bàn trà nhỏ và tủ sắt trông có vẻ đảm bảo chặn ngay cửa, xong xuôi mới nằm xuống chuẩn bị ngủ. Để thuận tiện cho việc chạy trốn thì cậu không cởϊ qυầи áo. Có điều chỉ mới nằm được mấy giây, cậu lại ngồi bật dậy.

Trong túi quần cậu có cái gì đó gồ lên cấn vào bắp đùi, khi Mộc Từ vươn tay mò tới một vật có dạng như tấm thẻ giấy, cậu mới nhớ ra lúc xuống xe mình đã vô tình xếp vé tàu lại nhét vào túi.

Coi như mày xui xẻo! Nghĩ về chuyến tàu lửa trời đánh kia, Mộc Từ cắn răng ghiến lợi muốn xé nó làm trăm mảnh, thế nhưng sự chú ý của cậu đã va phải nội dung trên vé xe ——

Trạm dừng núi Thanh Tuyền, thôn Phúc Thọ.

Thôn Phúc Thọ

Giờ soát vé 00 giờ 45 phút 42 giây (đã soát vé)

Khởi hành sau 06 ngày 00 giờ 45 phút 42 giây

Hạn sử dụng vé tàu trong ngày

Đoàn tàu chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ

Vẫn là tấm vé dày dặn được in bằng loại giấy khá cứng cáp, nhưng địa điểm đến và thời gian đã có sự thay đổi, Mộc Từ nhìn những con số nhảy nhót trên giấy, cậu dụi mắt rồi hồi tưởng lại cảnh tượng phấn khích của mình vào lần đầu tiên được xem phim pháp thuật, không tránh khỏi cảm nhận cảm giác bi thương ập tới ngay lúc này.

Cú mèo đã không tới đưa thư cho cậu thì thôi đi, lố tuổi đi học từ lâu lắm rồi, vậy mà cái chuyến tàu vô trách nhiệm này lại tống cậu thẳng vào ngục Azkaban, chờ đợi “nụ hôn” vào mỗi đêm của tên Giám ngục.

Một Từ nghĩ nhiều tới độ quên luôn cả sợ hãi, cậu nắm tấm vé trong tay đến nhăn nhúm, nằm xuống giường ngửa đầu nhìn trần nhà.

Chuyện tuyệt đối không thể phát sinh… Đúng chứ?

Trong núi vô cùng an tĩnh, dính vào gối êm chưa được bao lâu mà Mộc Từ cảm giác mình mơ màng buồn ngủ, bình thường cậu vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm, đêm nay cộng thêm việc trập trùng trong nỗi ưu tư quá lớn như vậy, lại còn vất vả cả một đoạn đường, cậu đã vô cùng mệt mỏi rồi.

Nhưng không biết có phải là vì những lời nói của Hạ Hàm hay Ôn Như Thủy kí©h thí©ɧ dây thần kinh nào hay không mà Mộc Từ không ngủ say giấc như thường ngày. Trong cơn mơ, cậu cảm thấy mình như đang trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước, bên ngoài truyền tới tiếng nước chảy róc rách.

Trời đang mưa à?

Mộc Từ trở mình, da thịt tiếp xúc với màn hình điện thoại lạnh như băng khiến cho cậu giật mình tỉnh lại.

Trong đêm khuya thanh vắng, đột nhiên có một tiếng động kì dị vang lên rất nhỏ, thậm chí để cho người ta phải hoài nghi là mình nghe nhầm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Lạch cạch —— hình như là tiếng va chạm của lò xo bên trong khóa cửa.

Lạch cạch lạch cạch.

Có người đang cố mở cửa! Mộc Từ ngay lập tức thanh tỉnh, cậu trùm kín chăn, ngừng thở để lắng nghe.

Tiếng động kia lặp lại mấy lần, thứ kia dường như nhận ra nó không thể mở cửa bằng cách đó, động tác càng trở nên điên cuồng hơn, tiếng vang càng lúc càng lớn, cánh cửa dao động cũng làm cho tủ quần áo rung rinh theo.

Rầm! Rầm!

Cùng với tiếng vật nặng nề rơi xuống đất, không gian lại được trả lại trạng thái yên tĩnh như lúc trước, chỉ là loại yên tĩnh này không những không đem lại phần nào an ủi cho Mộc Từ, ngược lại khiến cho da đầu cậu căng chặt lên, sự mệt mỏi ban nãy cũng không còn tồn tại nữa.

Lại qua thêm vài phút, “người” ở bên ngoài cuối cùng cũng lên tiếng: “Mở cửa đi.”

Ôn Như Thủy?!

“Cậu ngủ chưa?” Người phụ nữ ngoài cửa lại hỏi.

Mộc Từ vừa định lên tiếng trả lời thì bỗng nhớ tới cuộc trò chuyện buổi tối, thế nên cậu ngậm chặt miệng lại, chỉ chầm chậm dịch người đến cuối giường cẩn thận nghe động tĩnh ngoài kia. Nhưng chẳng hiểu vì sao mà trong lòng cậu bỗng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt và cảm giác như bị theo dõi.

Không biết là trực giác hay là do bản năng nào đó của cơ thể mà Mộc Từ rất nhạy bén với tầm mắt của người khác, dù là ý tốt hay xấu và cả sự hiếu kì, tất cả mọi ánh nhìn đến từ sau lưng nơi mà tầm mắt cậu không thể chú ý đến nhằm vào bất cứ nơi nào trên cơ thể thì cảm giác khó chịu đó đều sẽ mạnh mẽ xuất hiện, nó sẽ nhắc nhở cậu rằng có kẻ nào đó đang lén lút quan sát mình.

Khả năng này tuy không giúp đỡ cậu mấy khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, bởi vì khi mà cậu nhận ra giáo viên chủ nhiệm đang nhìn mình thì thường đã muộn rồi.

Nhưng ngay lúc này đây, nó như hồi chuông báo động không ngừng nhắc nhở Mộc Từ, khiến cho cậu cảm thấy bị dồn dập đến buồn nôn.

Ngoài cửa là tiếng bước chân xa dần, xem ra đối phương đã bỏ ý định rồi.

Là một trò đùa sao? Hay chỉ là đang diễn tập thôi?

Ngay lúc Mộc Từ đang do dự không biết mình có nên mở cửa xem tình hình hay không, đột nhiên cậu nghe thấy có tiếng đập phát ra từ tủ quần áo bằng sắt, loại tủ sắt này mỏng, ruột lại rỗng không, trong đêm yên tĩnh tiếng vang của nó hết sức rõ ràng, ngay sau đó là tiếng va chạm của gỗ và thủy tinh.

Tim của Mộc từ trong nháy mắt đập mạnh, hình ảnh chiếc tủ đầu giường và bàn trà xuất hiện trong tâm trí cậu, dường như có một bàn tay đang chạm vào để xác định hình dạng của chúng.

Những âm thanh rất khẽ này vẫn đang bủa vây Mộc Từ khiến cho cậu khó chịu vô cùng, mà giọng nói của người phụ nữ lại vang lên lần nữa, lần này còn lẫn với tiếng nức nở: “Cậu ngủ chưa đấy? Có phải cậu đang rất sợ hay không? Cậu có đang thấy lạnh không?”

Cô ta vẫn còn chưa có đi hả?!

Phòng của nhà trọ vì phải chừa chỗ cho nhà vệ sinh, cho nên khoảng không gian còn lại thoạt nhìn giống hệt như hình dáng của một con dao

Từ cửa phòng đi vào là một đoạn hành lang nhỏ hẹp như cán dao. một bên là cửa phòng nhà vệ sinh, bên còn lại là bức tường. Đứng ở cửa nhìn vào trong chỉ có thể thấy được tivi, bàn trà nhỏ và một góc đuôi giường, chỉ có đi sâu vào một chút mới có thể nhìn bao quát toàn bộ “lưỡi dao”.

Mộc Từ nghe thấy cánh tay kia chuyển động, móng tay của nó lướt qua cánh cửa cán mờ của phòng tắm, chập chạm trườn tới tạo ra thứ âm thanh không hề dễ chịu chút nào.

Thứ gì vậy?

Cạch.

Mộc Từ nuốt một ngụm nước bọt, cậu lấy hết can đảm chiếu điện thoại qua xem thử, ánh sáng phản chiếu trên vách tường một bàn tay ướt nhẹp của người phụ nữ.

Cậu thật sự không dám tin vào mắt mình, cổ tay mọc ra từ cánh tay một cách quái dị, giống hệt như con rắn đang ngọ nguậy bò trên vách tường. Bàn tay đó nhăn nheo trắng bệch, móng tay cũng bị hư hại trông cực kì thô ráp ghê rợn.

Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên bàn tay kia giống như chiếu vào trong mắt vậy, cánh tay dài theo bản năng khua loạn như muốn ngăn lại.

Người phụ nữ ngoài cửa đột nhiên yên lặng, nhưng ả ta nhanh chóng bật ra một tiếng cười khẽ, giọng trầm xuống: “Ồ ~ Nhìn thấy mày rồi.”

Cả người Mộc Từ lập tức nổi đầy da gà.

Cánh tay kia thu lại rất nhanh, trong phòng lại đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, không có bất kì âm thanh nào vang lên nữa, cậu không nhúc nhích, nhưng không phải là cậu không muốn chuyển động, mà là do thân thể đã gần như cứng ngắt, giống như vừa nãy thứ cậu nhìn thấy không phải cánh tay mà là đôi mắt của mụ Medusa.

Tí tách, tí tách.

Kia vừa là âm thanh của giọt nước, vừa không khác gì tiếng tích tắc của con lắc đồng hồ, rồi lại đột ngột yên lặng, Mộc Từ thả chậm hô hấp, nỗ lực nắm bắt tiếng động ngoài cửa nhưng chẳng thấy có gì thay đổi cả, xung quanh cậu lặng căm, đến nỗi Mộc Từ có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình.

“Ầm!”

Âm vang lớn xộc vào từ phía cửa như nổ tung bên tai Mộc Từ dọa cho hồn vía cậu bay lên mây một lúc.

Từ rất lâu trước kia Mộc Từ đã để ý tới cái tật này của mình rồi, bât kể là ngồi tàu lượn siêu tốc hay vào nhà ma, người khác có thể kêu la thảm thiết để giải tỏa nỗi sợ hãi, còn cậu thì giống như trái bí ngô Halloween vậy, một chút âm thanh cậu cũng không thể phát ra, cũng không thể di chuyển được tí nào.

Nỗi sợ hãi giống như một màn sương mù dày đặc chắn ngang ngực Mộc Từ gặm nhấm trái tim cậu, sau đó chặn đứng cổ họng của cậu.

“Tao nhìn thấy mày rồi.” Giọng nói của người phụ nữ trở nên điên cuồng mà đầy hưng phấn, “Tao nhìn thấy mày rồi.”

Mộc Từ vẫn chưa thể phản ứng được, đi đôi với tiếng bịch bịch rất lớn và tiếng cánh cửa bị rung lắc cực mạnh, bàn trà bị đẩy ra trước tiên, đến tủ sắt cũng lung lay như sắp ngã, giọng người phụ nữ đã càng cuồng loạn hơn nữa, “Để cho tao vào! Cho tao vào đi nào!”

Không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được!

Mộc Từ nhảy xuống giường, hai chân mềm nhũn suýt nữa là ngã quỵ xuống đất. Cậu vội vàng lăn một vòng rồi lấy đà chạy về phía bàn trà nhỏ sắp bị lật nghiêng và tủ quần áo gần như ngã xuống, dùng cả cơ thể của mình chặn lại.

Lực đẩy kinh hoàng khiến cho mắc áo trong tủ liên tục va chạm vào nhau, chấn động làm Mộc Từ váng đầu hoa mắt, khi cậu cho rằng mình sắp không chịu trận được nữa, thì rung động mãnh liệt kia đột nhiên dừng lại, kèm theo cảm giác lo lắng khi bị người khác nhìn chăm chú.

Lại là nó nữa!

Lòng Mộc Từ lập tức chùng xuống, cậu dùng bả vai đè tủ quần áo lại, mở đèn pin điện thoại lên để soi.

Khóa cửa bị khoét một cái lỗ tròn, dường như có cái gì đó đang chuyển động, cảm nhận được nguồn sáng, “lỗ thủng” chớp chớp, đột nhiên đổi thành một con mắt. Nhờ vào ánh đèn có thể thấy rõ con ngươi của nó đang giãn ra, tròng mắt trắng dã phủ đầy tơ máu, không chớp lấy một lần nhìn Mộc Từ chăm chăm.

“Nhìn thấy rồi.”