Chương 8

Bạn cùng bàn của tôi nói rằng Hà Thần gần như suy sụp sau khi xem những đoạn video này.

Tương tự như vậy, Hà Thần, một học sinh giỏi gương mẫu lại bí mật tra tấn và gϊếŧ mèo, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ bị sốc.

"Hữu Gia, ai là người đăng bài tin đó vậy?"

Bạn cùng bàn của tôi hỏi một cách ẩn ý: "Họ nói những video này đều được lưu trong điện thoại di động của Hà Thần, không biết là ai đã đăng lên mạng.”

“Về cơ bản Hà Thần không có kẻ thù nào cả. Cậu ta nói rằng người duy nhất cậu ta có hiềm khích chính là Tạ Hoài Ngôn.”

Bạn cùng bàn của tôi ở đầu bên kia điện thoại không ngừng huyên thuyên: "Lúc cậu ta đi tìm cậu, Tạ Hoài Ngôn đã chặn cậu ta lại..."

"Không thể nào."

Tôi kiên quyết ngắt lời cô ấy: "Cả ngày hôm qua tôi đều ở thư viện làm bài tập cùng với Tạ Hoài Ngôn, không thể nào là cậu ấy được."

"Hơn nữa cậu ấy không phải là loại người như vậy."

Ngày hôm sau, trong lớp học tôi cảm thấy rất bồn chồn.

Cả ngày Hà Thần không đến trường.

Trước giờ học, tôi gặp Tạ Hoài Ngôn lớp bên cạnh, do dự một lúc, tôi kéo cậu ấy đến góc hành lang, nhỏ giọng nói: “Hà Thần có thể đã hiểu lầm là do cậu... Những ngày này cậu vẫn nên cẩn thận hơn một chút..."

Những người tra tấn và gϊếŧ hại động vật như Hà Thần, nếu như bị dồn ép như vậy thì không biết sẽ làm ra chuyện bạo lực gì nữa.

Tạ Hoài Ngôn sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười.

"Không sao đâu, tôi không sợ cậu ta."

Tôi nóng nảy nói: "Đây không phải là chuyện có sợ cậu ta hay không. Tính tình của cậu ta rất thất thường. Một khi cuống cuồng về chuyện gì thì sẽ nổi điên lên..."

Lúc trước, mỗi lần tôi và Hà Thần tranh cãi, cậu ta luôn ném đồ đạc trong nhà như một kẻ điên, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú.

Bề ngoài mỗi lần tôi nhìn cậu ta đều rất bình tĩnh nhưng thực ra tôi rất sợ hãi, sợ mình sẽ chết dưới cơn điên loạn của cậu ta.

Khi tôi nghĩ đến điều này, những ký ức đáng sợ đó lại hiện lên trong đầu tôi, tôi thậm chí còn không nhận ra môi mình đã trắng bệch.

Bỗng có ai đó ôm tôi thật nhẹ nhàng.

Cái ôm của Tạ Hoài Ngôn rất ấm áp, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, như thể tiếp thêm dũng khí và động lực cho tôi, "Không sao đâu, đừng sợ."

......

Tuy nhiên, cả đêm trôi qua, đèn trong phòng đối diện với phòng ngủ của Tạ Hoài Ngôn vẫn chưa hề được bật lên.

Cậu vẫn chưa về nhà sao?