Chương 4

Tôi chế nhạo, phớt lờ cậu ta chuẩn bị rời đi với sổ tay hướng dẫn cho lớp trên tay nhưng cậu ta đã ngăn tôi lại.

"Từ Hữu Gia, cậu như vậy khiến cho tôi vô cùng mất mặt trong lớp."

Hà Thần từng bước một bước về phía tôi, thở dài.

“Không phải cậu đã viết những lá thư đó cho tôi sao?”

“Sao cậu lại không thừa nhận điều đó?”

Tôi nhìn cậu ta bước đến gần, cái bóng cao dần dần nhốt tôi vào góc.

Cũng như sau này, mỗi lần say là mắt cậu ta đỏ hoe.

Đầu óc tôi lại trống rỗng.

Những nỗi sợ hãi không thể chịu nổi đó lại dâng lên như thủy triều.

Đột nhiên, cánh tay của cậu ra bị ai đó nắm lấy.

Có ai đó đang chắn trước mặt tôi. Tôi trố mắt ngẩng đầu lên.

Là Tạ Hoài Ngôn.

Cậu ấy và Hà Thần có chiều cao gần như ngang nhau nhưng lại không có cảm giác áp bức như Hà Thần.

Cậu ấy dùng một tay đẩy gọng kính, hơi ngước mắt lên, nói với giọng lãnh

đạm, "Cậu định nói gì với cô ấy?"

Khi Hà Thần giận dữ rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Hoài Ngôn quay lại phía tôi, nói: "Cậu ổn chứ?"

Tôi nhanh chóng cảm ơn cậu ấy: "Cảm ơn cậu!"

Cậu ấy cười với giọng trong trẻo: "Không sao. Thực ra việc giáo viên biết về loại chuyện này cũng không hay cho lắm."

Cậu ấy nói không sai.

Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư giữa tôi và Hà Thần.

Thấy tôi im lặng, Tạ Hoài Ngôn đột nhiên hỏi: "Cậu sống ở đâu?"

"Tôi?" Tôi có chút không phản ứng kịp: "Tôi sống ở tiểu khu Vân Thiên."

Cậu ấy cười khúc khích tiện tay đẩy mắt kính lên, đôi mắt sâu thẳm, "Tôi cũng sống ở tiểu khu Vân Thiên."

"Nếu như cậu sợ."

"Cậu có thể về nhà cùng đường với tôi."

......

Sau lớp tự học vào buổi tối.

Tạ Hoài Ngôn đã giữ lời hứa, đợi tôi ở cửa sau lớp học.

Người lui người tới đi ngang đưa mắt quan sát cậu ấy, tôi nhanh chóng thu dọn cặp sách chạy về phía cậu.

"Làm phiền rồi!"

"Không sao." Cậu lặng lẽ đi bên cạnh tôi: "Vốn chỉ là thuận đường."

Hai người chúng tôi đi dọc theo con đường nhỏ sau khi tan học, ánh đèn đường mờ ảo chiếu hắt lên vai cậu.

Tôi nghĩ đến cậu mới chuyển trường đến đây, có thể cậu ấy vẫn chưa biết những món ăn vặt và món ngon gần đây, tôi ríu rít giới thiệu cho cậu ấy.

Cậu chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười nói: "Tôi biết, quán bún bò đó ngon lắm."

Tôi ngạc nhiên thích thú: "Đúng vậy đấy! Tôi cũng thường xuyên đến chỗ đó!"

"Nhưng sao tôi chưa từng gặp cậu bao giờ."