Chương 19

Tôi cẩn thận rút nó ra, hóa ra đó là cuốn sổ Tạ Hoài Ngôn dùng để ghi chép.

Sau khi lướt qua nó, tôi bắt đầu tìm thấy điều gì đó khác biệt.

Kể từ một tháng trước, nét chữ của Tạ Hoài Ngôn đã thay đổi, những ghi chú của cậu ấy không còn gọn gàng ngăn nắp nữa mà giống như những bản phác thảo ngẫu nhiên trong lúc học tập, như thể cậu ấy đã học những thứ này từ trước, chẳng qua là bây giờ học lại lần nữa.

Trong ngăn kéo của cậu ấy còn có rất nhiều bằng cấp, chứng chỉ của trường cũ, ở trường cũ cậu được tất cả mọi người khen ngợi, là niềm tự hào của ông trời.

Tôi thực sự không hiểu tại sao cậu ấy lại muốn chuyển trường.

Mọi chuyện đã kết thúc đột ngột cách đây một tháng.

Có vẻ như cậu ấy đã thay đổi danh tính rất nhanh.

Sắp xếp cho bản thân một cuộc sống mới.

Lật về cuối cuốn sổ, một bức ảnh rơi ra. Trong ảnh là bố mẹ của Tạ Hoài Ngôn đang cùng chúc mừng sinh nhật cậu ấy.

Nhưng mẹ của Tạ Hoài Ngôn trông rất quen, tôi luôn có cảm giác như đã từng gặp bà ở đâu đó.

Tôi

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tim tôi đập nhanh hơn, điện thoại rung lên.

Đó là tin nhắn WeChat của Tạ Hoài Ngôn.

Cậu ấy đoán rằng tôi sẽ xem qua ghi chú của cậu ấy, cậu ấy cũng đoán được suy nghĩ trong lòng tôi.

Tôi tưởng cậu ấy sẽ giải thích hoặc mắng tôi.

Nhưng mà cậu ấy chỉ viết có một câu. "Đừng quên tôi."

Khi tỉnh dậy, tôi bàng hoàng nhìn lên trần nhà trắng xóa.

Y tá bên cạnh khám cho tôi nhanh nhẹn: "... Bệnh nhân trong tình trạng ổn định, có ý thức tự chủ..."

Cổ họng tôi như nghẹn lại, rất khô, không thể nói được một câu nào.

Người bạn bên cạnh ôm tôi khóc đến nỗi nước mắt và nước mũi dính thành đoàn: "Là Hà Thần xấu xa, sao cậu lại nghĩ không thông mà đi uống thuốc ngủ vậy cơ chứ!"

"Cậu cứ yên tâm! Chuyện xấu của Hà Thần đã bị vạch trần, đơn vị của anh ta đã sa thải anh ta!"

Tôi được cô ấy đỡ ngồi dậy, che trán lại, trong đầu còn mang theo những ký ức rời rạc, cô y tá bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, cười trêu chọc tôi: “Nhờ hàng xóm của cô, bác sĩ Tạ của chúng tôi, anh ấy đã nhìn thấy cửa nhà cô hé mở, cô ngất xỉu ở cửa, vậy nên anh ấy đã bế cô đi cấp cứu."

Đầu óc tôi trống rỗng lặp đi lặp lại trong vô thức.

“Bác sĩ Tạ?"

Bạn của tôi tiến đến bên tai tôi nói nhỏ trêu gheo: "Mau khai báo, làm sao mà cậu có thể quen biết anh bác sĩ này thế?"