Chương 8: Em có hận tôi không?

Tài xế lên xe, đang định quay đầu lại hỏi thì người ngồi sau thấp giọng yêu cầu:

“Quay đầu lại đi!” Cừu Trạch bắt lấy cánh tay đang sờ loạn xạ trên người anh, vừa thở dốc vừa nói: “Đi Di Viên.”

Di Viên là nhà của anh.

Ngọn lửa trong cơ thể như muốn nuốt chửng cả người Lê Mạn, tay cô bị anh giữ lại, cô ngẩng đầu lên, biểu cảm rơm rớm nước mắt, giọng điệu cầu xin: “Cừu Trạch, tôi khó chịu quá, anh có thể hôn tôi được không? Cừu Trạch…”

May mà bây giờ cô vẫn còn có thể gọi rõ tên của anh.

Cừu Trạch không chịu cúi đầu hôn cô, vì vậy cô đã hôn lên khoảng da thịt trống trước ngực anh, chỗ mà lúc nãy bị cô kéo xuống. Cô liếʍ rồi lại gặm, sau cùng là mυ"ŧ vào…

Chỗ nào lộ ra của Cừu Trạch đều có dấu ấn của cô.

Anh biết cô đang khó chịu nhưng không ngờ cô lại không đàng hoàng như vậy, anh bèn cúi đầu ngậm lấy đôi môi của cô.

Chỉ cần như vậy đã không quay đầu lại được, đôi môi người đàn ông lạnh lẽo bị cô ra sức mυ"ŧ vào, quấn quýt đầu lưỡi của anh không buông. Cừu Trạch bị cô mê hoặc nên từ từ thả lỏng tay cô ra, Lê Mạn ôm lấy khuôn mặt anh mà hôn loạn xạ. Cô nắm tay anh đặt lên ngực mình, bàn tay anh cách một lớp vải mỏng sờ soạng bầu ngực của cô.

Lê Mạn không nhịn được muốn kêu ra tiếng nhưng đều bị Cừu Trạch nuốt hết tiếng rêи ɾỉ.

Hiệu quả của thuốc đã phát huy hoàn toàn khiến cơ thể cô càng thêm bức rức, khó chịu, Lê Mạn chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng như lúc này, giờ cô chỉ muốn có một đồ vật nào đó nhét vào người cô, nhét vào…

Cô cúi đầu, kéo thắt lưng của anh ra, Cừu Trạch thở dốc, anh bị khıêυ khí©h y hệt như cô bị trúng thuốc, tiếng kim loại khiến Cừu Trạch tỉnh táo lại được một chút, anh kéo tay cô ra sau, thuần thục hôi lên môi cô, nói: “Không, không được.”

Giống như đang nói chuyện với cô, lại như nói với chính mình.

Lê Mạn nức nở một tiếng rồi không cầm được nước mắt. Quần cô bị kéo lên tận hông khiến đôi chân trắng nõn lộ rõ ra ngoài, cô bắt đầu uốn éo vòng eo, cọ thứ đang cứng rắn nóng bỏng kia. Đúng vậy, anh đã sớm cứng rồi, cô có thể cảm nhận được điều đó, thứ đó to như vậy, cộm lên một khối, hung hăng như muốn xông qua từng lớp vải để tiến vào cơ thể của cô.

Lê Mạn cọ xát qυầи ɭóŧ ren của mình với của anh, quần âu của anh rất mềm nhưng chỗ kia lại quá yếu ớt, cũng có hơi đau, dịch hoa thấm ướt quần âu của anh, thậm chí Cừu Trạch còn có thể cảm nhận được nơi ẩm ướt của cô.

Tiếng thở của anh trở nên nặng nhọc hơn, anh hôn chóp mũi của cô, dùng tay còn lại nắn bóp phần mông trắng ngần của cô, giọng nói run rẩy: “Tiểu Ngũ, em đang muốn lấy mạng tôi sao?”

Xe dừng lại trước cửa Di Viên, Lê Mạn cọ một hồi cũng giảm bớt tác dụng của thuốc trong cơ thể. Lúc này, cô đang nhắm mắt tựa vào bả vai Cừu Trạch thở hổn hển, trên quần âu của Cừu Trạch có chỗ đặc biệt sậm màu hơn, đó đều là do đồ vật của cô dây vào.

Cừu Trạch chỉnh lại quần áo cho cô, lấy khoác âu phục của mình khoác lên người cô, sau đó bế cô ra khỏi xe, ánh mắt sắc bén nhìn tài xế: “Nếu ông muốn giữ lại cái mạng của mình thì bịt kín cái miệng cho tôi.”

Tài xế kinh sợ, lật đật cúi đầu thưa vâng.

Tác dụng của thuốc lại đến lần nữa, Lê Mạn đang ngoan ngoãn lại bắt đầu giãy giụa không yên, cô ôm lấy cổ Cừu Trạch, không cho anh đứng dậy, hôn loạn xạ lên mặt anh, khóc lóc nói: “Cừu Trạch, anh cho tôi đi, tôi khó chịu quá, anh cho tôi đi, cầu xin anh đó, tôi cầu xin anh, cầu anh…”

Cừu Trạch cúi đầu, đôi môi khẽ chạm vào môi cô, ánh mắt đυ.c lại: “Tiểu Ngũ, tôi thực sự rất muốn làm với em…”

Anh thở dài: “Nhưng chờ đến khi thuốc hết tác dụng, em có hận tôi không?”

---------

Đề cử của các ban là động lực để mình nhanh ra chương nhapass c9: tên truyện, viết liền bình thường, ko dấu

( ˘ ³˘)♥