Chương 7: Em phát điên gì đấy

Trước mắt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, Lê Mạn từ từ ngẩng đầu lên, Cừu Trạch đang cau mày nhìn cô, anh giơ chai rượu bên cạnh lên, rượu bên trong đã mất hơn nửa.

“Bình rượu này là em uống hết à?” anh hỏi.

Lê Mạn ngẩng đầu uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, xoay xoay ly rượu, từ tốn nói: "Cừu Minh đâu?"

Cừu Trạch vô cớ nổi giận, đoạt lấy chiếc ly từ tay cô và nói: "Đi về nhà."

“Tôi không muốn cùng anh trở về, tôi phải về với Cừu Minh.” Cô mang theo chút men say, trên gương mặt hai gò má ửng hồng, ngay cả khóe mắt cũng đỏ, trong mắt còn có nước, bộ dáng đáng thương.

“Vừa có tin tức đến, cha tôi có công việc phải tới bến cảng.” anh nói.

“Sao anh không nói với tôi?” Lê Mạn ngẩng đầu nhìn anh.

“Em trốn ở đây, ai có thể tìm được em?” Cừu Trạch kéo cổ tay cô nói: “Đi thôi, em uống nhiều rồi.”

Lê Mạn lảo đảo đứng lên, hất tay anh ra: "Tôi không uống nhiều, Cừu Minh sẽ tới đón tôi về nhà!"

Không biết lúc nào nước mắt rơi đầy mặt, Lê Mạn giơ ngón tay vào anh nói: "Các người sẽ không đưa tôi về nhà, các ngươi đều coi thường tôi! Đều coi thường tôi!" Trong lòng vô cùng xót xa, cô ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình, tủi thân khóc.

Cửu Trạch khẽ thở dài, quỳ xuống ôm cô lên, Lê Mạn ngửi mùi nước hoa trên người anh, nhớ đến người phụ nữ vừa rồi cuộn tròn trong lòng anh.

Chỉ có loại hồ ly đang động dục mới dùng loại nước hoa như vậy, ngọt chết đi được.

Cô đưa tay ra dùng sức đẩy anh một cái, không đẩy được anh mà suýt chút nữa còn ngã xuống, cũng may Cừu Trạch kịp thời đỡ lấy cô bằng cánh tay dài.

"Anh đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Trên người anh có mùi của phụ nữ, buồn nôn muốn chết, ghê tởm!"

Tính khí tốt đến đâu của Cừu Trạch đều bị bộ dạng muốn chết muốn sống này của cô làm hao mòn, anh gào lên với cô: "Em phát điên cái gì!"

Lê Mạn bị anh dọa sợ, đôi mắt càng đỏ hơn, đưa tay lên che mắt khóc càng thương tâm.

Cừu Trạch thuận theo cúi người ôm lấy người con gái đang rơi lệ, trầm giọng nói: "Ai dám coi thường em, Tiểu Ngũ, với tính tình này của em, không ai dám coi thường em."

Lê Mạn bỏ tay xuống, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm nam tính của anh, anh ôm cô, mùi nước hoa trên người càng nồng đậm. Cô hung ác há miệng cắn mạnh vào cằm anh, dùng sức để lại một dấu vết rất sâu và một ít nước miếng. .

Cừu Trạch “hít hà” một tiếng, cúi đầu trừng mắt nhìn cô, tuy nhiên không còn hung dữ với cô nữa. Lê Mạn cuộn tròn trong lòng anh khóc, không ngừng khóc.

Xe anh cách sân sau một khoảng, vì tránh khách mời nên anh đành phải ôm cô đi đường vòng, không biết khi nào thì người trong lòng ngừng khóc, vừa rồi còn khóc rất thảm, bây giờ chỉ còn lại tiếng nức nở. Chỉ là mặt của cô không biết vì sao đỏ lên, lộ ra một chút dị thường đỏ tươi, Lê Mạn chỉ cảm thấy nóng, nhiệt từ trong ra ngoài truyền đến, hơi thở nặng nề, sờ lên trán một giọt mồ hôi cũng không có.

“Cừu Trạch, tôi nóng quá.” Cô bị ôm cả đoạn đường, không đi được một bước lại có thể thở hổn hển.

Cừu Trạch nghĩ rằng cô bị say rượu: "Vậy tôi để em xuống tự đi bộ."

“Không cần!” Lê Mạn vòng tay qua cổ anh, nép vào cổ anh, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cừu Trạch làm cô cảm thấy dễ chịu.

Đi đến ô tô của mình, tài xế mở cửa ra đã lâu, Lê Mạn vẫn không chịu buông ra, ôm chặt Cừu Trạch như cọng rơm cứu mạng, dụi khuôn mặt nóng hổi vào cổ anh, lúc này Cừu Trạch mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Sau khi nhìn quanh một lượt, anh xác định không có người khả nghi, bèn kêu tài xế đứng cạnh xe, ôm cô ngồi vào ghế sau.

"Làm sao vậy? Để tôi xem." Cừu Trạch đi theo sau lưng cô, người trên người lại một giây cũng không thể tách ra, chỉ dán vào người anh gọi "Cừu Trạch, Cừu Trạch."

Cảm thấy vẫn chưa đủ, cô đè lên người anh, điên cuồng cởi cúc áo anh, Cừu Trạch ôm mặt cô hỏi: “Ai đưa rượu cho em?”

Lê Mạn nức nở không nói lời nào, sốt ruột nhích lại gần liếʍ vết răng vừa rồi bị cô cắn, liếʍ môi. Quần áo trên người cô bị chính cô kéo ra một nửa, lộ ra một bên vai, thân thể trắng nõn hồng hào.

Biết được cô bị người hạ thuốc gì đó, Cừu Trạch hít sâu một hơi, đành phải một tay ôm cô, tay kia dọc theo lưng cô vỗ về: "Chúng ta về nhà."

------------------

Sì poi: chương sau khai vị ^^