Chương 18: Anh đi đâu tôi đi đó

Anh hung hăng tấn công, cắn ngực cô, mυ"ŧ đầṳ ѵú cô, mυ"ŧ da thịt mềm mại của cô. Cảm giác tê dại làm nổi lên du͙© vọиɠ của cô, Lê Mạn không nhịn được nhỏ giọng rêи ɾỉ, ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, giữa hai chân nóng bừng, một dòng nước ấm trào ra, cô theo bản năng kẹp chân lại nhưng chặn không được.

Nhưng hôm nay cô đã tỉnh táo.

“Cừu Trạch…” Cô nắm lấy áo sơ mi của anh, chiếc áo chỉnh tề của anh vì bị cô nắm chặt mà trở nên nhăn nhúm.

“Ừm.” Anh không phát hiện cô có gì không ổn, ngẩng đầu liếʍ môi cô, Lê Mạn rất thích hôn anh, đuổi theo môi anh không bỏ. Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị anh hoàn toàn bao lấy, xung quanh đều là hơi thở của Cừu Trạch, cô hoàn toàn tan chảy, muốn được hoà vào cơ thể của anh.

Bàn tay to từ bên hông cô luồn vào bên trong, nhéo mông cô, sờ đến qυầи ɭóŧ nhỏ của cô, đó là một lớp ren mỏng, chất liệu mềm mại. Anh móc đầu ngón tay muốn kéo ra, lại cảm nhận được người trong lòng khẽ run lên.

Anh dừng tay lại, bắt gặp ánh mắt cô rơm rớm nước mắt, vừa rối rắm vừa sợ hãi.

“Chúng ta…không thể.” Lê Mạn nói, giọng mũi nặng nề: “Cừu Minh ông ấy…”

Cừu Trạch nhắm mặt lại, thở dài một hơi, bỏ sức nặng ra nhẹ nhàng đè lên người cô, đầu rúc vào cổ cô.

Lê Mạn không thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được ngực anh phập phồng và hơi thở nặng nề của anh.

Không lâu sau anh đứng dậy khỏi người cô, khi anh mở mắt ra du͙© vọиɠ đã biến mất không còn thấy nữa, anh đã tỉnh táo trở lại.

“Đúng thật là không thích hợp cho lắm.” Anh nói.

Lúc đầu cũng không muốn lấn tới như vậy, chỉ là có chút không kiềm chế được.

Tay anh còn đang ở trong váy cô, giúp cô chỉnh lại chiếc qυầи ɭóŧ cởi nửa chừng, đứng dậy khỏi người cô, cài lại từng cái cúc áo cho cô.

Anh cầm ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm.

Lê Mạn ngồi dậy, vòng tay qua eo anh. Tạm thời cô vẫn chưa phân rõ tình cảm của mình đối với Cừu Trạch, còn có tình cảm của Cừu Trạch đối với cô.

Nhưng ít ra tình cảm cô đối với Cừu Minh không có thay đổi. Cô thật sự yêu Cừu Minh, có lẽ là tâm cô thường xuyên không an phận muốn tìm cảm giác kí©h thí©ɧ bên ngoài, dù sao không trách cô được vì cô thật sự còn quá trẻ.

Thế nhưng Cừu Minh mới là nơi chắn gió an toàn nhất cho cô, là người mà cô nhận định cuối cùng.

Cừu Trạch một tay ôm cô, không hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, hôn lên trái tim cô, cố ý trêu đùa nói: “Sao có một mình mà gọi nhiều rượu thế?”

Lại đều là rượu quý.

Lê Mạn hừ một tiếng: “Tôi tính hết vào tài khoản của anh rồi.”

Cừu Trạch cười một tiếng: “Được, em muốn bao nhiêu cũng được.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Lê Mạn ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Cừu Trạch nhìn cô, thở dài nói: “Tháng sau tôi đính hôn.”

“Anh thích cô ấy không?” Lê Mạn nhìn anh hỏi.

“Không thích cũng không ghét, không có cảm giác gì.” Từ trước đến nay anh không có nhiều tình cảm dư thừa để lãng phí như vậy.

“Ừm.” Cô nhẹ giọng trả lời, cũng không nói gì thêm.

“Hôm nay em thật sự không về nhà sao?” Cừu Trạch hỏi.

“Tôi không về.”

Anh vuốt ve lớp vải sườn xám mềm mại quanh eo cô: “Vậy em định đi đâu?”

Lý Mạn nói: “Anh đi đâu tôi đi đó.”

“Tôi về nhà.”

“…Vậy tôi cũng về nhà.”

“…”