Chương 13: Dùng sức thêm một chút

Thị Trưởng Triệu Nham ở vùng đó là cấp dưới của ông ấy, ngày đó có tin tức truyền đến nói ông ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Đúng vậy, chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa cái chết rất khó coi.

Khi người ta phát hiện, ông ta đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên cơ thể một người phụ nữ, thi thể đã cứng đờ, cái thứ kia vẫn còn nhét trong cơ thể người phụ nữ…

Hai thi thể đã chuyển sang màu tím đen, không khó nhận ra đó là bị chết vì trúng độc. Khi bác sĩ pháp y đến khám nghiệm hiện trường phát hiện dươиɠ ѵậŧ nhét ở trong cơ thể người phụ nữ đã bị ăn mòn thành màu đen, còn âʍ đa͙σ người phụ nữ cũng sắp thối rữa thành một bãi thịt rồi…

Người phụ nữ đã giấu độc trong âʍ đa͙σ.

Thông qua quan hệ tìиɧ ɖu͙© để đưa độc vào cơ thể ông ta, cuối cùng khi ông ta đang ở trạng thái sung sướиɠ nhất, từ từ lấy đi mạng sống của ông ta cũng như mạng sống của chính mình.

Nghe nói người phụ nữ đó là ca sĩ nổi tiếng ở địa phương, vẫn luôn có tin đồn rằng cô ta được Triệu Nham bao nuôi dài hạn. Giới dư luận xôn xao về việc nữ ngôi sao tự mình hạ độc hay bị người khác hãm hại. Có người nói là bởi vì nữ ngôi sao không hài lòng khi phải làm người thứ ba nên đã ép buộc Triệu Nham ly hôn, sau đó ông ta không đồng ý nên muốn đồng quy vu tận.

Có người nói “khách hàng” khác của nữ ngôi sao là đối thủ của Triệu Nham, nên đã sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy…

Cừu Minh ngay lập tức trấn áp dư luận, ngăn dư luận tiếp tục xôn xao. Thị trưởng chết đột ngột, phải lập tức tìm một người đưa lên đảm nhiệm vị trí này, đây mới là chuyện quan trọng nhất lúc này.

Ông ấy cần phải tìm một người tuyệt đối trung thành với mình mới có thể xem như tiếp tục nắm vững quyền lực trong tay.

Việc này thật sự rất vội vàng, nghe nói cuối cùng Đảng trường đưa một người là người của Cừu Trạch lên nắm quyền. Người trong cuộc đã suy đoán rằng ông Cừu đây là đang có ý định muốn từ chức.

Đảng trường ở lại Hải Khẩu một tuần rồi vội vã quay về Thượng Vô. Sở dĩ vội vàng như vậy là vì bà cô nhỏ ở nhà đang tức giận với ông ấy.

Đó là bởi vì khi cô một đêm không về nhà, lúc gọi điện cho ông ấy, cô đã hỏi thêm vài câu, cô gái nhỏ cảm thấy là vì ông ấy không tin tưởng cô. Bắt đầu từ ngày đó ông ấy gọi cho cô, cô cũng không thèm bắt máy.

Đúng là tính cách còn lớn hơn trời.

Đảng trường ngồi tàu một ngày, đi ô tô vừa về tới nhà, quản gia đi ra đón suýt chút nữa là theo không kịp bước chân ông ấy: “Bà chủ nhỏ không có nhà sao?”

Quản gia nói: “Dạ có ở nhà, chỉ là…Nhìn qua thì thấy tâm trạng không được tốt lắm.”

Lê Mạn đang nằm trên sô pha nghe nhạc, mặc chiếc áo choàng lụa màu hồng, lười biếng nhắm mắt lại dựa vào sô pha.

Cừu Minh vào cửa giơ tay lên, người làm trong nhà đều tự giác đi ra ngoài.

“Cục cưng, sao mà gọi điện không thèm nghe vậy? Làm tôi lo muốn chết.” Cừu Minh cởi mũ chạy tới, cũng không dám ngồi xuống, đành phải ngồi xổm trước mặt cô.

Lê Mạn mở to mắt liếc ông ấy một cái: “Ngài đừng có nói chuyện với em, em chẳng có gì nói với ngài hết.”

Cừu Minh cầm tay cô đưa lên mặt ông ấy xoa xoa mặt: “Đừng giận tôi nữa, đều do tôi không tốt, tôi không có nghi ngờ em, bởi vì em cả đêm không có tin tức gì nên tôi đã rất lo lắng cho em.”

Lê Mạn đột ngột rút tay về, ngồi dậy, hai mắt ngấn lệ: “Ngài đừng nói những lời nói dễ nghe để hù em, trong lòng ngài suy nghĩ như thế nào, ngài là người rõ nhất.”

“Ôi chao, tôi chỉ hận không thể moi tim ra để em nhìn một cái thôi. Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, được không em? ” Cừu Minh vòng tay ôm eo cô, ngẩng đầu nhìn cô nịnh nọt: “Em nhìn tôi đi, đi không ngừng nghỉ trở về chỉ vì để nhận lỗi với em thôi đó.”

Bàn tay ông ấy luồn vào chiếc váy ngủ, vòng tay qua vòng eo mềm mại của cô, môi hôn lên bộ ngực đang cương cứng qua lớp vải: “Tôi thật sự xin lỗi, tha thứ cho tôi đi cục cưng, tôi sai rồi tôi sai rồi…”

Cô nhìn xuống ông ấy, bĩu môi: “Vậy lần sau nếu ngài muốn đi, nhất định phải nói trước với em một tiếng. Hôm đó em sẽ đợi ngài đến đón em về nhà.”

Lê Mạn vẫn là có chừng có mực, làm ầm lên như thế là được rồi. Vốn dĩ là cô không có việc gì nên kiếm chuyện, huống hồi hôm đó cô cũng làm vài chuyện không đứng đắn…

Nói tóm lại thì vẫn do cô bị chột dạ, Cừu Minh mà hỏi thêm hai câu, cô sẽ bối rối và trở nên tức giận.

Cừu Minh biết cô mềm lòng, ông ấy mυ"ŧ mạnh nhũ hoa hơn: “Được, lần sau nhất định tôi sẽ nói với em, không để em phải đợi phải tìm nữa.”

Lê Mạn hừ một tiếng, cô đưa tay xoa tóc ông ấy, ông ấy bôi sáp vuốt tóc nên vuốt hơi bị cứng, tóc đen còn có vài sợi tóc bạc. Lòng cô chợt mềm xuống, cô kéo ông ấy lên sô pha, vịn vai ông ấy, còn tay thì đi kéo khoá quần ông ấy: “Vậy lần này ngài trở về sẽ ở lại bao lâu ạ?”

“Tôi không ở lâu được, Hải Khẩu có biến động, còn rất nhiều việc cần tôi xử lý…” Cừu Minh thì thầm, nắm lấy tay cô: “Dùng sức thêm một chút…”