Chương 8
Editor: Thanh Mạn
Nguy rồi.
Tống Diễn muốn đến đây?
Y Đường lập tức ngớ người như gặp sét đánh, kinh ngạc đến không chớp mắt.
“Anh Tống…”
Đêm càng về khuya, lời cự tuyệt còn chưa nói ra thì đầu kia điện thoại đã cúp máy trước, tiếng ngắt kết nối khô khốc liên tục truyền đến du dương.
“…”
Trong im lặng, Y Đường mím môi nháy nháy mắt, lại sắp xếp lại một chút tình huống hiện tại. Quyền chủ động không nằm trong tay cô, nếu như cô lại từ chối thì với tính cách của Tống Diễn chỉ sợ anh sẽ không nghe.
Tụng Tụng còn đang ngủ trong phòng nên cô không thể để anh vào đây, không còn cách nào khác, đành còn nước còn tát vậy. Y Đường bỏ khăn lau tóc trong tay xuống, vội vàng cởi bỏ váy ngủ trên người ra. Mái tóc dài ướt sũng dán chặt vào tấm lưng mịn màng, cô vén lên, lại lấy một bộ quần áo bình thường mặc vào.
Gần ra đến cửa, Y Đường kiểm tra lại những vật mang trên người. Điện thoại, chìa khóa và số tiền kia của Tống Diễn, cô đều mang theo.
Y Đường dự định sẽ chặn Tống Diễn ngoài cửa. Chiếc hộp quà màu đen tinh xảo được cô cho vào túi giấy mua sắm màu trắng rồi đeo trên tay, chầm chậm chạy xuống lầu. Bên ngoài, ánh trang trong veo tỏa sáng, trước cửa cổng đơn nguyên, một chiếc Bentley xám bạc đang lái đến.
Chiếc xe đó không phải chiếc cô thấy ở Kỳ Sơn lần trước, nhưng hãng xe và kiểu dáng thì lại rất giống hệt.
Ánh sáng trong khu chung cư cũ không tốt lắm, đèn đường lờ mờ, bãi đậu xe cũng hỗn loạn chật chội, xe Bentley kiểu lớn không có nơi có thể đậu được. Tống Diễn nhìn gương chiếu hậu thấy phía sau không có xe. Anh suy nghĩ một chút bèn nhẹ đạp phanh lại, ấn nút chạy bằng điện bên tay xuống, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
“Em lên xe đi, chúng ta tìm một nơi nói chuyện.”
Ở đây không thể dừng xe, anh cũng không thể tắt máy cản đường xe khác lâu được.
“…”
Để Tụng Tụng ở nhà một mình cô không yên tâm lắm. “Anh Tống, trong nhà tôi còn trẻ nhỏ phải trông coi, hay là tôi trực tiếp đưa tiền cho anh tự cầm về kiểm kê được không?”
“Y Đường, nhân lúc tôi còn nói chuyện dễ dàng với em thì em đừng từ chối tôi.”
Trước đó, anh đã nghe cô viện đủ thứ lý do rồi. Vừa kết thúc công việc bận rộn cả ngày, Tống Diễn không thể giữ được kiên nhẫn, lúc nói chuyện, anh đưa tay vào ngực áo tiện tay rút ra một điếu thuốc. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ngọn lửa leo lét trong không trung chiếu sáng nửa gương mặt anh.
Mày rậm, mũi cao, sống mũi thẳng càng làm nổi bật lên vẻ đẹp lạnh lùng nghiêm nghị mà cô đơn của anh.
Tống Diễn ném cái bật lửa trong tay ra, dùng hai ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng kẹp lấy điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngoài xe.
Y Đường đang cúi đầu, trên chân như có tảng đá lớn nghìn cân đè vào, mấy giây sau cô mới khó khăn cất bước, dùng tốc độ chậm chạm của ốc sên mở cửa xe ra rồi ngồi vào ghế phụ lái. “Vậy anh tìm một nơi gần đây thôi, đừng đi xa quá.”
“Ừm”
Tống Diễn hài lòng đạp chân ga, quay ngược vô lăng.
Đối với kiểu phụ nữ như cô thì không thể dễ dàng thương lượng được, cứ cứng rắn kiên định một chút mới xong.
“Em vừa tắm xong à?”
Anh thấy tóc cô vẫn còn ướt.
“Ừm, tôi vừa chuẩn bị nghỉ ngơi.” Y Đường không ngẩng đầu lên nhẹ đáp, hai tay cầm chặt hộp quà đen, đôi mắt trong veo lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khu vực chung cư có hạn chế giao thông[1] nên Tống Diễn không lái quá nhanh, chiếc xe màu xám bạc chậm rãi chạy trên đường, nhà cửa xe cộ đứng im hai bên đường chậm chậm lướt qua tầm mắt.
[1]Hạn chế giao thông là một chính sách giới hạn dòng xe đi lại trên đường theo các phương thức giới hạn thời gian, giới hạn biển số xe, giới hạn xe nước ngoài nhằm giảm bớt áp lực giao thông đô thị. “Mở hộp đựng đồ kia ra, trong đó có khăn lông.”
Anh khẽ liếc về phía cô, thấy cô không phản ứng lại liền tự mình tìm rồi nhấc chiếc hộp đựng đồ ở đối diện ghế phụ lái lên.
Xe vẫn đang chạy, một chiếc khăn lông trắng tinh bỗng nhiên được ném lêи đỉиɦ đầu Y Đường, Tống Diễn lập tức ngồi thẳng lại, vô thức thoáng nhìn cô qua gương xe.
…Chiếc khăn rộng vẫn đang chụp trên đầu, Y Đường hoảng hốt quay đầu cẩn thận dò xét Tống Diễn.
Đuôi lông mày Tống Diễn khẽ nhếc:
“Muốn tôi lau giúp em à?”
Y Đường vội vàng khôi phục hoàn toàn cảnh giác, cô trở tay kéo chiếc khăn trên đầu xuống.
Vải cotton mềm mại thẩm nước mang lại cảm giác thoải mái dễ chịu, trong chiếc hộp đựng đồ còn chất đống chai nước và băng cổ tay. Xem ra đây chắc hẳn đều là những đồ vật của đàn ông khi hoạt động thể thao thường dùng.
Khăn mặt bao quanh lấy đuôi tóc, động tác Y Đường nhẹ nhàng linh hoạt lau từng chút một.
Tống Diễn vẫn đang hút thuốc, mùi khói thuốc nhàn nhạt bay đến thấm vào ruột gan. Y Đường áp gò má mình vào cửa sổ lặng lẽ nhìn hình bóng người đàn ông phản chiếu trên tấm kính trong suốt. Giây phút đó cô cũng không còn đề phòng nữa, hít sâu một hơi, cô khôi phục giọng điệu hiền hòa bình thường.
“Tôi…chuyện hai ngày trước, tôi vẫn chưa cảm ơn anh…”
Đột nhiên, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời dịu dàng hơn.
Ngày đó ở thôn Đông Sơn, sau khi Tống Diễn đi đã rất nhanh lại có một nhóm người khác đến nhà bà Ngô.
Họ mặc Âu phục giày da nghiêm chỉnh, tự xưng là thành viên tổ chức công ích bản địa. Họ còn đưa cho bà Ngô một khoản tiền, lại đo đạc diện tích nhà nói là muốn tu sửa lại giúp bà.
“Những nơi sơn thôn hẻo lánh như vậy trong nước nhiều vô kể, sẽ không có bất kỳ một tổ chức công ích nào chỉ vì một cụ bà sống đơn độc một mình mà đến cả.”
Đưa tiền đã đành lại còn tu sửa lại phòng ốc, giấc mơ đẹp như vậy chỉ có thể là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà thôi.
Y Đương không tin họ, mới đầu còn tưởng họ là kẻ lừa đảo, nhưng trước khi đối phương đi cô đã vòng đến trước nhà nhìn biển số xe của họ… đều là biển Tuy Thành, giống hệt với chiếc xe ấy của Tống Diễn, tính cả chiếc Bentley xám bạc thì biển số xe ba chiếc liên tiếp nhau.
Trên đời nào có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy. Y Đường cũng không phải ngốc, cô nghĩ rằng những chuyện này đều là chủ ý của Tống Diễn.
“…”
Người đàn ông trong xe bỗng im lặng.
Mãi lâu sau, Tống Diễn nhếch khóe môi, một bên khuỷa tay anh chống lên thành cửa sổ, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc nhỏ dài, lòng bàn tay thô ráp khẽ vuốt xương lông mày bên trái.
“Con người bà cụ ấy rất tốt.”
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi.
Nơi rừng núi hoang vu mà bà lại đồng ý giữ lại một người xa lạ như anh dừng chân, lại còn cho ăn uống mà không cần ơn nghĩa. Trên thương trường Tống Diễn đã quen với việc bôn ba đấu đá, đâu đâu cũng là nơi người hại người. Đã lâu lắm rồi anh không gặp được người đối xử với mình như thế.
“Tôi không có ý gì khác, em không cần phải cảm ơn tôi.”
Vừa nói, Tống Diễn vừa quay đầu nhìn Y Đường.
Trong đôi mắt long lanh tựa dòng nước trong veo của cô gái ấy có phản chiếu hình bóng của anh, khiến cho du͙© vọиɠ của người đàn ông bị kí©h thí©ɧ.
Yết hầu hơi khô nóng, Tống Diễn cúi đầu rít một hơi thuốc.
Bên phía tay phải là gạt tàn thuốc của xe, anh nhẹ gảy tàn thuốc rồi tiện tay dụi tắt.
Món nợ của cô với anh đâu thể một câu cảm ơn là có thể giải quyết, ở nước ngoài anh đã tìm cô suốt hai năm, bây giờ người đã tìm được, lại còn sống ngay gần bên anh…
Trên đời này chưa từng có chuyện điều tốt tự nhiên đến.
Điều anh muốn nghe…lại không phải là câu cảm ơn này.
“…”
Trong xe lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Y Đường mím môi nhẹ buông cánh tay mảnh khảnh xuống.
Tóc lau đã khô thì khăn lông cũng ướt, Y Đường hơi chút ngượng ngùng niết trong lòng bàn tay.
“Ừm…Thời gian không còn sớm nữa, anh dừng lại ở ven đường đi, tôi đưa tiền cho anh, anh hãy đếm kỹ lại, nếu không còn vấn đề gì… thì tôi đi về…” Chiếc Bentley xám bạc đã rời khỏi khu vực chung cư từ lâu, chậm rãi đi loanh quanh trên đường phố rộng lớn.
Tống Diễn nhíu mày không nói thêm gì.
Cũng đã khá muộn, thực ra sáng mai anh còn có việc, nói không phải đi làm là lừa cô, anh chỉ muốn gặp cô trò chuyện tâm sự một chút mà thôi.
“Ừm, em đợi tôi chút.”
Anh xoay tay lái dừng xe lại bên đường.
Trước khi ra nước ngoài anh đã cho Tần Lực mượn chiếc xe này. Tên này làm việc lạc hậu, thích tiền mặt nên trong xe luôn mang theo máy đếm tiền. Tống Diễn mở dây an toàn quay người lấy máy ở ghế sau xe. Một xấp tiền mặt đỏ tươi nhanh chóng cuộn vào từ miệng chiếc máy, mười một vạn hai nghìn tám trăm tệ, một xu cũng không thiếu.
“Ừm, không còn chuyện gì khác, em có thể đi rồi.”
Đuôi lông mày Tống Diễn khẽ nhúc nhích, anh ấn vào nút điều chỉnh ghế ngồi, gối đầu lên cánh tay trực tiếp nằm ngã xuống.
“…”
Y Đường ngơ ngác nhìn.
Nửa đêm canh ba như vậy, giữa đường cái trước sau không một bóng người, cô đi một mình cũng phải đi hơn hai mươi phút.
“Anh mặc kệ không đưa tôi về tiếp nữa à?”
Nào có người đàn ông nào như anh chứ…
Tống Diễn cười nhẹ không tán thành, anh ngồi dậy nói: “Quan hệ của chúng ta là gì? Em chỉ đến đưa tiền cho tôi, hai ta không quen không biết, tại sao tôi phải đưa em về?”
“…”
Một câu này khiến cho nỗi oán giận của Y Đường không có nơi trút lên.
Cô hơi đỏ mặt quay người xuống xe, đi thì đi, ai sợ ai chứ, sau này cũng không gặp lại nhau nữa, hai người gặp nhau đến phát chán rồi.
Trong đêm gió mát, cô ôm áo khoác bước nhanh qua làn đường không người. Đột nhiên, trước mắt cô thoáng hiện lên một chiếc xe lao nhanh, tiếng phanh xe gấp đinh tai nhức óc, cô vuốt lỗ tai rồi mới nhìn rõ chiếc xe trước mặt.
Bentley xám bạc…
Cô biết ngay người dàn ông này vẫn còn chút lương tâm mà…
“Sao vậy? Trong lòng bất an…hối hận rồi?”
Y Đường đứng giữa làn đường, vuốt lọn tóc dài ra sau vành tai trắng nõn, khi nói chuyện, trên môi khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
Tống Diễn ngồi trong xe nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy lòng anh như có ai khuấy động nên một làn sóng lăn tăn.
Đẹp, thật xinh đẹp…
Cô đứng dưới ánh trăng đẹp đến không nhiễm khói bếp nhân gian.
Tống Diễn dời ánh mắt hít sâu một hơi, còn nhiều thời gian, sớm muộn gì cô cũng là của anh.
Chiếc khăn Y Đường vừa dùng vẫn còn được đặt trên ghế phụ lái, anh cầm lên rồi xoay người mở cửa sổ, ánh trăng trong lành phác họa nên góc cạnh rõ nét trên khuôn mặt anh, Tống Diễn hơi nhíu mày ném chiếc khăn trong tay ra ngoài.
“Giặt sạch sẽ rồi trả lại cho tôi!”
Ngày mai anh sẽ lại dùng lý do này để đến tìm cô.
“…” Y Đường chưa kịp phản ứng lại thì gần như đồng thời chiếc khăn ướt đã chụp trúng đầu cô.
---------------
Mạn:
Tadaa…, Mạn quay trở lại rồi đây. Nhân đây mạn muốn hỏi ý kiến mọi người một chút.
Về chú thích: Mọi người thấy Mạn để chú thích ngay dưới đoạn văn có bị ngắt mạch đọc hay không, nếu có thì mình sẽ chuyển chú thích xuống cuối chương.
Về nơi đăng và set pass: Chuyện là vừa rồi Mạn có vô tình phát hiện Truyện đã bị auto coppy từ truyenhdt.com sang một web như hình trên đầu chương, vậy nên Mạn dự định sẽ set pass 10 chương cuối, các chương ngoại truyện và một số chương H(nhẹ thôi> <). Mình vẫn muốn bạn đọc trên truyenhdt.com được theo dõi thuận tiện nên sẽ tiếp tục đăng trên đó nhưng sẽ trừ các chương set pass. Pass thì Mạn nghĩ sẽ dễ thôi, dưới hình thức câu hỏi. Mọi người chắc sẽ không cảm thấy bất tiện vì có pass chứ ạ?
Mà dù sao đó cũng là chuyện còn lâu sau này, Mạn chỉ muốn hỏi ý kiến mọi người thế thôi chứ không biết bao giờ mới đến được những chương đó để mà set pass nữa.
Ừm… Mạn hơi dài dòng rồi. Cảm ơn mọi người đã đọc. Yêu mọi người!