Chương 5 Editor:Thanh Mạn Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.
Người ở vùng núi thường dậy rất sớm, chưa đến sáu giờ đã làm xong việc đồng áng rồi xuống núi để về nhà ăn sáng.
Bà Ngô lại càng dậy sớm hơn, mới ba bốn giờ bà đã ngồi giần gạo trên chiếc phản hóng mát trong sân.
Chiếc giần gạo được đan bằng những nhánh trúc chẻ mỏng đang vang lên không ngừng. Vừa sáng sớm tinh mơ Y Đường đã tỉnh giấc bốn năm lần, cuối cùng không chịu được tiếng ồn nên xoay người ngồi dậy, ngái ngủ nhìn đồng hồ, mới năm giờ bốn mươi phút.
“…”
“Cô ơi, Tiểu Hạo buồn ngủ quá…”
Nhóc con ngáp một cái, thấy cô dậy cũng muốn dậy cùng. Y Đường mặc quần áo xong thì nhè nhẹ vỗ vỗ vào lưng cậu bảo cậu nằm xuống.
“Cháu ngủ đi, cô đi làm đồ ăn sáng.”
Cậu mà dậy thì cô còn phải phân tâm để trông coi cậu nữa.
Tiểu Hạo khẽ gật đầu, ngáp vài cái rồi ngoan ngoãn nằm lại. Tụng Tụng nằm giữa hai người, yên tĩnh giấu kín mình trong chăn bông, chỉ có một bàn chân nhỏ bé trắng mịn lộ ra từ cuối chăn, ngón chân khẽ nhúc nhích, rốt cuộc cũng biểu lộ chút cảm giác tồn tại.
“…” Đứa con trai này của cô chỉ biết giả vờ ngây thơ đáng yêu thôi.
Y Đường cười cười giúp cậu kéo chăn xuống rồi đứng dậy ra ngoài, lễ phép cất tiếng chào hỏi bà Ngô trong sân.
Trong phòng bếp, nước múc hôm qua lại dùng hết rồi, Y Đường vặn vòi nước máy nhưng lặng yên không một tiếng động, vẫn không có nước. Không đợi người khác giúp đỡ, cô xách thùng nước lại ra ngoài thôn múc nước, lúc quay trở lại, người dân xung quanh đã đứng đầy cửa thôn, mọi người anh một câu tôi một câu, vẫn là chuyện thường ngày, lại mắc phải bệnh cũ thích nói huyên thuyên.
“Ôi trời, đó chẳng phải những người hai ngày trước đến hỏi thăm người trong thôn sao, tiền cũng đã đưa rồi sao lại tới nữa vậy?”
“Có phải là có người nghi ngờ bị lừa bịp đưa thiếu tiền rồi không?”
“Thật sao?”
“Giả đấy!”
“Ôi, ầm ĩ gì chứ, đó là công ty lớn, ai mà có lá gan vậy chứ.”
“…”
Những lời đàm tiếu vô căn cứ đều nửa thật nửa giả, Y Đường xách thùng nước chậm rãi đi qua đám người, cụp mắt như có điều suy tư. Cả đoạn đường cô vừa đi vừa nghe, đi thẳng, rẻ phải, đi gần đến nhà bà Ngô mới dừng lại một lát.
Đặt thùng nước xuống, cô xoa xoa cánh tay nhức mỏi.
Trước của gỗ đã cũ màu đỏ, một chiếc Bentley đen dừng ngay bên đường.
Xe tắt máy, vài người dân trong thôn đứng gần đầu xe nhìn quanh dáo dác. Khỏi cần nói, một chiếc xe như vậy giá bán trong nước luôn trên ba trăm vạn, người trong thành phố cũng không thấy nhiều, gặp được tất nhiên phải nhìn kĩ cho thỏa mắt.
Y Đường nghiêng đầu thoáng nhìn qua biển số ở đuôi xe.
Biển số xe Tuy Thành…
Thật trùng hợp, cô cũng là người Tuy Thành.
“Anh Diễn, bọn em không biết tên khốn kiếp nào đã vạch chuyện này ra, sáng sớm hôm nay mấy nhà truyền thông lớn nhận được tin đã công bố tin tức ra ngoài, chính phủ ra thông báo, Tần Lực đang thu hồi tài liệu từ đối phương, chuyện này ảnh hưởng rất xấu, làm không tốt còn phải ăn kiện cáo nữa.”
Cách đó không xa, một bóng người cường tráng đi tới, phía sau lại có một người đàn ông khác, hai thân hình cao to mặc Âu phục giày da, sắc mặt nghiêm nghị bước đi vội vàng.
Chiếc xe lớn chắn ngang hơn nửa đường đi, không gian còn thừa lại không đủ cho một người trưởng thành đi qua.
Cô không qua được nên phải chờ xe đi.
Y Đường nhíu nhíu mày, khom lưng xách thùng nước lên lần nữa, phía sau cô là đầu một ngõ hẻm, cô lui lại yên tĩnh đứng dưới bóng râm.
Chu Nam vẫn chưa mắng xong, vừa nói vừa thầm phỉ nhổ.
Con mẹ nó, đám tay chân ở Lưu Thành đều là đồ vô dụng cả, ở đây bọn họ đã đưa tiền xong rồi, sự việc cũng đã lắng xuống, ai ngờ lại thất bại ngay phút chót, phí sức công việc giai đoạn trước đã đành lại còn phải để Tống Diễn chịu khổ trong núi tốn công vô ích.
“Anh Diễn, hay là trước tiên sa thải mấy tên tay chân ở Tuy Thành hết đi.”
Những chuyện khác chưa đề cập đến, phải giải quyết cơn giận này trước đã.
Chu Nam đưa tay mở cửa xe cho Tống Diễn, còn mình thì đứng im bên cạnh chờ anh lên xe.
“Không cần vội, nắm rõ tình hình rồi nói sau.”
Tống Diễn nheo mắt, sải bước chân dài ngồi vào xe.
Trong xe rộng rãi sáng sủa, đồ trang trí bên trong đều được chế tác xa hoa, công nghệ tinh xảo. Tống Diễn vừa khoác âu phục lên người, anh còn chưa kịp cài cúc tay áo thì vô thức thoáng nhìn ra ngoài xe, một thân hình mảnh khảnh đúng lúc rơi vào tầm mắt.
“Vậy em sẽ lập tức…”
“Chờ tôi vài phút.”
Cửa vừa đóng lại, Chu Nam vẫn chưa kịp nói xong Tống Diễn đã đứng dậy ra ngoài.
Chu Nam trừng mắt nhìn, lại nâng cánh tay cúi đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên sốt ruột gọi lớn.
“Anh Diễn! Bên phía Tuy Thành còn đang thúc giục đấy.”
Dường như Tống Diễn không hề nghe thấy, một tay anh đút trong túi quần, nhàn nhã tự nhiên sải bước đến chỗ ngoặt đầu con hẻm.
Người phụ nữ dịu dàng đang đứng ngay đầu ngõ nhỏ mộc mạc đậm chất cổ xưa.
Hôm nay trời ấm, Y Đường mặc chiếc váy sáng màu đứng dưới ánh sáng, cô buông rèm mi, mái tóc dài đen nhánh như thác đổ tùy ý xõa một bên vai, hai tay nhỏ bé trắng nõn đặt trong túi trước váy, gió nhẹ lướt quá khiến làn váy mềm mại khẽ lay động. Tất cả hiện lên dáng vẻ tĩnh lặng cùng năm tháng một cách tự nhiên.
Cô biết anh đã thấy cô.
Cũng biết anh đang đi tới.
Lát sau, cô ngẩng đầu cẩn thận dò xét anh.
“Anh phải đi rồi?”
Cô cất giọng nhẹ nhàng, không luống cuống, không hoảng hốt, khiến cho người ta cảm giác như cô đang nói lại dường như không nói.
Tống Diễn mím môi lạnh nhạt đứng im trước mắt cô, đôi giày da đen bóng kề sát mũi giày cô, đôi mắt thâm sâu u buồn nhìn sóng mắt trong veo của cô không hề chớp mắt.
“Ừm. Công ty của tôi có chút việc gấp nên về Tuy Thành một chuyến.”
“…” Tuy Thành.
Y Đường chớp chớp mắt, trái tim như có người dùng dùi gỗ gõ nhẹ.
Hóa ra chiếc xe kia là của anh.
Cô cũng là người Tuy Thành, sao có thể trùng hợp như vậy, hai ngày nữa cô cũng phải trở về.
“Em cũng không phải người địa phương nhỉ, định đi đâu? Trong xe của tôi vẫn còn chỗ trống, có muốn đi cùng không?”
Tống Diễn tùy ý mở miệng, đồng thời đưa tay khẽ hất mái tóc ngắn, giọng điệu hờ hững dường như chỉ vô ý.
Y Đường cuống quýt lắc đầu. “Không cần phiền phức vậy, tôi cũng là người Tuy Thành, chẳng qua là ở Kỳ Sơn vẫn còn chuyện tôi chưa giải quyết xong, Tuy Thành cách Kỳ Sơn không xa, tôi về muộn hơn hai ngày, anh cứ đi trước đi không cần để ý đến tôi.”
Cô cúi đầu quay mặt chỗ khác, lặng lẽ kéo dãn khoảng cách mũi giày sát nhau của hai người.
“…”
Một câu hai tin tức.
Cô cũng là người Tuy Thành, cô tới đây công tác.
Tống Diễn chợt mỉm cười, khẽ nhếch đuôi lông mày, nghiêng người sang dựa tấm lưng thẳng tắp vào tường đá cứng rắn đầu hẻm. “Lưu lại số điện thoại đi, tốt xấu gì cũng đã quen biết.”
Lần này anh đi, không biết lần tiếp theo họ gặp mặt là bao giờ, lưu lại số điện thoại của nhau, ít nhất cũng không giống lần trước bị cắt đứt liên lạc.
“…”
Con hẻm vắng vẻ, bầu không khí yên tĩnh trong chớp mắt, Y Đường im lặng không trả lời.
“Em không cần gọi cho tôi, tôi sẽ gọi.”
Tống Diễn tiếp tục nói, anh khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt sâu hút chăm chú nhìn vẻ mặt Y Đường, thu lại nét mặt lẳng lặng chờ đợi đáp án của cô.
Y Đường thẹn thùng.
Một lúc lâu, cô cúi đầu, hai tay nắm chặt làn váy mềm, cắn môi dưới uyển chuyển từ chối ý tốt của anh.
“Anh Tống… Hay là không cần đâu, chúng…chúng ta hình như không cần thiết phải như vậy…”
“Vậy tôi đưa số của mình cho em, 18811118888, nhớ được không?”
Tống Diễn không đợi cô nói xong, trở tay rút chiếc bút kí tên tinh xảo.Anh mở nắp bút ra rồi kéo cổ tay cô viết vào lòng bàn tay, nét bút mạnh mẽ phóng khoáng sâu sắc.
“…”
Ngòi bút khéo léo đưa đẩy vừa mịn vừa ngứa, đầu ngón tay người đàn ông lành lạnh.
Y Đường thoáng ngẩn ngơ, khuôn mặt đỏ bừng rút tay về.
“Nhớ… Nhớ rồi.”
Dãy số này, thật khó mà không nhớ được.
“Thật?”
Tống Diễn biết rõ còn cố hỏi. Anh nhếch mày, lại liếc mắt nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn của cô, phút chốc mới thong thả cất bút.
Người đàn ông im lặng nâng một cánh tay, dùng ngón tay sạch sẽ cài lại chiếc cúc trên ống tay áo. “Nhớ được rồi thì về gọi điện thoại cho tôi, không nhớ được thì giữ mà lưu lại.”
“…”
Hai gò má Y Đường thoáng chốc nổi lên sắc hoa đào xinh đẹp, cô ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ vô cùng.
“Ừm, tôi sẽ lưu.”
Dãy số đã tồn tại trong đầu trôi chảy như vậy, không thể quên đi trong chốc lát được.
…
“Vậy tôi đi trước.” Tống Diễn cúi đầu nhìn cô.
“Ừm, đi đường cẩn thận.”
Y Đường cúi đầu, trốn cả người trong bóng râm, không dám ngước mắt nhìn anh.
“…” Lần đầu tiên trong đời gặp người phụ nữ như vậy. Tống Diễn quay người rời đi, khuôn mặt mang theo chút bất đắc dĩ cùng ý cười.
“Anh Diễn, ai vậy?”
Trong xe Bentley, Chu Nam tò mò thăm dò.
“Về công ty làm việc.”
Tống Diễn nhíu mày tự mở cửa xe, lên xe, cửa xe lập tức đóng lại. Không nhận được đáp án, Chu Nam cũng thông thạo năng lực quan sát mà làm việc nên anh nhanh chóng đạp chân ga, tiếng nổ của động cơ ô tô vang lên trên đường đi thôn Đông Sơn.
“…”
Cuối cùng cũng đã đi.
Y Đường thở phào nhẹ nhõm, nhìn chiếc ô tô phóng đi đồng thời buông đề phòng trong lòng xuống. Cô xách thùng nước bên chân lên loạng choạng đi vào trong sân.
Biết được số điện thoại của Tống Diễn thì sao chứ, cô không hề có ý định gọi điện thoại cho anh, hai người cứ có cuộc sống riêng của mình như vậy, không ai liên quan đến ai, sau này sẽ không còn gặp nhau nữa, mà dẫu cho gặp lại cũng chỉ như một vị khách qua đường mà thôi.
Cô khom lưng không ngẩng đầu âm thầm suy nghĩ trong lòng, giữa lúc đang ngẩn ngơ thì đυ.ng phải một người.
Ngước mắt lên nhìn, hóa ra là Tiểu Hạo.
Tiểu Hạo cố chịu đau, khẽ vuốt trán, đưa cho cô một chiếc túi giấy kraft. “Ôi, cô ơi cô, cô mau nhìn này, cháu vừa về phòng đã thấy nó trên bàn ăn!”
“…”
Một bao thư giấy kraft[*]vừa dày vừa nặng, cô rút ra thứ bên trong, màu sắc đỏ tươi, toàn bộ đều là tiền mặt, ít nhất cũng phải mấy vạn.
Y Đường lập tức giật thót, phòng đó là nơi tối qua Tống Diễn ở. Một ý nghĩ vô lý hiện lên từ tận đáy lòng, Y Đường siết chặt vật trong tay, xoay người chạy ra ngoài.
Xe vừa mới chạy, có lẽ cô sẽ đuổi kịp được. Số tiền này cô không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận được.
Y Đường mím chặt bờ môi chạy nhanh hơn, vừa chạy đến cửa thôn thì va đúng vào mấy thôn dân nhà dưới núi, cô hoảng hốt xin lỗi, đang định chạy tiếp thì tiếng báo tin nhắn vang lên trong túi váy.
Cô ngơ ngác mở điện thoại, là một dãy số lạ.
18811118888: “Biết em sẽ không gọi điện thoại cho tôi nên trước đó tôi đã lấy số từ cháu của em rồi. nếu muốn trả tiền thì hãy đến biệt thự Tây Sơn tòa số 68 thành phố Tuy Thành tìm tôi. Tôi tên Tống Diễn, là Diễn(衍) này.”
“…”
Kịch nhỏ:
Tống Diễn móc tiền trong ví ra đếm: 100, 200, 300, 400… Không đủ. (Giọng điệu lạnh lùng) Chu Nam…
Chu Nam lặng lẽ đưa ví ra.
Tiếp tục đếm tiền: 2500,2600, 2700, 2800… Không đủ. (Giọng điệu trầm thấp) Trương Á…
Trương Á im lặng đưa ví tiền.
Lại tiếp tục đếm tiền: 35000,35100,35200… Không đủ. (Giọng điệu lạnh nhạt) Tần Lực…
Tần Lực yên lặng nộp ví.
Vẫn tiếp tục đếm: 100200,100300,100400… Không đủ. (Hỏi lại) Các cậu chỉ mang có chút tiền này thôi?
Chu Nam & Trương Á & Tần Lực: (Con giun xéo lắm cũng quằn) Đây là núi hoang! Là núi hoang!!!