Chương 5: Con rùa khốn nạn

Bữa cơm này đối với Nông Nguyệt quả thực là vô cùng khó nuốt.

Có lẽ cuộc đối đầu thầm lặng với Diệp Nhiên đối với Nông Nguyệt là vô cùng dài, nhưng trong mắt người khác, nó chỉ kéo dài trong chớp mắt. Liêu Kỳ Sơn ngồi đối diện cô, thắc mắc vì sao cô đột nhiên mất hứng thú như vậy.

Rõ ràng là trước khi cô uống ly rượu đó mọi thứ vẫn còn rất ổn.

Nhưng hiện tại sự tình đã đến nước này, anh tạm thời chỉ có thể từ bỏ ý định tỏ tình.

Sự thất bại của kế hoạch ban đầu đã đủ khiến mọi người thất vọng, nhưng điều khiến Liêu Kỳ Sơn càng đau lòng hơn là việc Nông Nguyệt vội vã giành được trả tiền sau đó. Điều này chỉ đơn giản là đặt tất cả suy nghĩ của anh xuống đáy vực thẳm - cô không thích anh, thậm chí còn muốn chia tay tạo khoảng cách với anh trong một bữa ăn.

Liêu Kỳ Sơn hít một hơi thật sâu và tự nhủ mình đừng nóng vội. Anh luôn tự coi mình là tiền bối, chưa từng vượt qua ngưỡng cửa, Nông Nguyệt rụt rè trước tin đồn là điều bình thường.

Việc anh cần làm tiếp theo không phải là trực tiếp ép buộc cô mà là khéo léo để cô làm quen với sự tồn tại của anh.

"Địa điểm là tôi đã quyết định, dù thế nào đi nữa, lần này tôi cũng phải chiêu đãi em mới phải, lần sau em có thể mời tôi lại, địa điểm là do em quyết định."

Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có hồi kết.

Nhưng Nông Nguyệt lại bị câu nói “Không quen biết ” của Diệp Nhiên làm cho khó chịu và kích động, bây giờ cô chỉ muốn ở một mình, nhất thời lười suy nghĩ cũng không muốn nói nhảm nên tùy ý đáp lại anh.

Liêu Kỳ Sơn liền mỉm cười nhẹ nhõm.

"Để tôi đưa em về."

Anh vừa rồi chỉ mãi chú ý đến cảm xúc của Nông Nguyệt nên một chút rượu cũng không hề uống.

Nông Nguyệt mệt mỏi dụi dụi mắt, nhưng cũng không từ chối: "Vậy em làm phiền tiền bối rồi."

Dọc đường đi, Nông Nguyệt và Liêu Kỳ Sơn không nói thêm một lời nào.

Liêu Kỳ Sơn thì không biết nên nói gì, còn Nông Nguyệt thì vẫn đang ngẩn ngơ. Cô nghiêng đầu, mí mắt hơi rũ xuống, trong đầu tràn ngập câu nói "Không quen biết" của Diệp Nhiên.

Anh ta như thế nào chính là một tên khốn?

Anh ta chỉ đơn giản là một con rùa rụt cổ khốn nạn !

Nông Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy những cố gắng của mình suốt bốn năm qua buồn cười như một trò đùa. Tại sao cô lại yêu người này? Bài học hồi đó chưa đủ sao? Liệu anh có xứng đáng để cô nhớ mãi không bao giờ quên không——

Anh ấy có xứng đáng không?

Nhìn lại quá khứ và những gì cô thấy ngày hôm nay, một đôi trai tài gái sắc xứng đôi vô cùng.

Nông Nguyệt thở dài, thầm nghĩ, người ta nói không quen cô nữa, xung quanh anh lại có người mới, cô thì vẫn luôn mong chờ, là bởi vì cô hoài niệm, mắc kẹt trong kén... Bây giờ là lúc để buông bỏ được rồi.

Dù Diệp Nhiên có xứng đáng đến đâu, cô cũng không thể nào đánh mất chính mình thêm được nữa.

…Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tim cô đau nhói.

Chính là kiểu, không can tâm.



Xe dừng trước cổng tiểu khu

Nông Nguyệt cởi dây an toàn nói: “Cảm ơn tiền bối đã đưa em về.”

"Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi thấy vừa rồi em ăn không nhiều."

“Được rồi.” Nông Nguyệt mở hé cửa xe, “Vậy em vào trước …”

Cô còn chưa nói hết lời, Liêu Kỳ Sơn đã ngăn cô lại, gọi: “Nông Nguyệt.”

Nông Nguyệt nhìn anh: "Sao vậy?"

"Tôi có thứ này cho em." Liễu Kỳ Sơn tháo dây an toàn, với tay lấy một chiếc túi da cứng ở ghế sau: "Cầm lấy cái này."

Nông Nguyệt sửng sốt, không nhúc nhích: “Anh đột nhiên sao lại muốn tặng quà cho em?”

Dọc đường, Liêu Kỳ Sơn đã nghĩ ra lý do, cười nói: “Tôi thấy đồng hồ của em cũng cũ rồi, hôm đó tôi nhờ người mua một chiếc đồng hồ nên mang về cho em một chiếc, cũng không phải nhãn hiệu lớn. nên em không cần phải cảm thấy ngại gì đâu."

Nông Nguyệt chạm nhẹ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay và nói: "Vậy em cũng không thể nhận được."

Liêu Kỳ Sơn suy nghĩ một lúc, "Hãy coi như tôi đang hối lộ em, sau đó hãy làm việc chăm chỉ để trả ơn tôi."

Thấy Nông Nguyệt vẫn muốn từ chối, anh nói tiếp: “Đây là đồng hồ nữ, bình thường tôi cũng đeo không được, em không nhận lấy tôi đành chỉ có thể vứt bỏ nó đi, chi bằng lần này coi như em giúp tôi, làm người tốt phải làm đến cùng đấy nhé?”

“…Anh chặn đường lui của em rồi, em còn có thể nói gì nữa?” Cô cầm lấy túi giấy, “Được rồi, cái này để em giữ trước, anh là sếp của em, coi như em cũng sẽ giúp anh giữ đồ cũng là chuyện nên làm."

Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của Liêu Kỳ Sơn khi nghe thấy đã nhạt đi một chút: "Tùy em."

Nông Nguyệt giả vờ như không nhận thấy tâm trạng anh thay đổi, im lặng xuống xe, đứng yên, quay người vẫy tay với xe: “Tiền bối, trên đường cẩn thận.”

"Được rồi, hãy nhắn tin cho tôi khi em về đến nhà."

"Được."

Nhìn xe của Liêu Kỳ Sơn rời đi, Nông Nguyệt cúi đầu phủi phủi túi giấy, nhìn thấy tên nhãn hiệu có chút sửng sốt.

Nó cùng nhãn hiệu với cái cô ấy đang đeo.

Chiếc đồng hồ cô đang đeo là đồng hồ đôi mà cô và Diệp Nhiên cùng nhau mua.

Vô thức, chiếc dây đeo đã trở nên cũ kỹ đến mức mất đi độ sáng bóng.

Đúng là đã quá cũ rồi.

Nông Nguyệt không suy nghĩ mà tháo đồng hồ ra, cổ tay cô đột nhiên trống rỗng, cô vẫn có chút khó chịu, cô xoa hai cái rồi ném chiếc đồng hồ cũ vào túi.

Giống như vứt bỏ bốn năm qua mình đã nhung nhớ chờ đợi con rùa rụt cổ khốn nạn kia.

Một trong những ngọn đèn lớn ở lối vào khu dân cư bị hỏng, Nông Nguyệt đi về phía có ánh sáng, khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô vô thức tăng tốc.

cho đến khi–

"Nông Nông."