Chương 4: Không quen biết

Nông Nguyệt trở lại chỗ ngồi, trước mặt đặt một ly rượu vang sủi bọt màu vàng nhạt.

Sau khi nói lời cảm ơn với Liêu Kỳ Sơn, cô nhìn thấy anh mỉm cười như gió xuân, hai tay nắm chặt lại như có điều gì muốn nói, cảm giác kỳ lạ lúc đầu lại quay trở lại, Nông Nguyệt cau mày, đột nhiên có chút sợ hãi về điều gì đó mà anh sắp nói ra, cô vội vàng nói: "Thật ra tôi đã từng đến nơi này rồi."

Cảm xúc ấp ủ mấy phút của Liêu Kỳ Sơn đột nhiên bị gián đoạn, anh sững người một lúc rồi nhanh chóng trở lại bình thường: "Cô đến đây cùng bạn bè à?"

Nếu có thể, anh thậm chí còn muốn hỏi người bạn này là ai xem anh ấy là trai hay gái.

Chẳng trách Liễu Kỳ Sơn lại có nghi hoặc như vậy. Nhà hàng Pháp này rất nổi tiếng,không gian lãng mạn, có rất nhiều người chọn nơi này là nơi để tỏ tình với người mình yêu, cũng là địa điểm hẹn hò lý tưởng cho các cặp đôi.

Tối nay anh đã chuẩn bị tất cả chu đáo sẵn sàng mọi thứ, thậm chí còn có món quà tỏ tình là một chiếc đồng hồ của một thương hiệu mà Nông Nguyệt thường hay sử dụng.

Chiếc đồng hồ trên tay cô đã rất cũ rồi.

Như nghĩ đến điều gì buồn cười, Nông Nguyệt cong môi nói: "Tôi đi cùng Đường Gia Lê, lúc đó chúng tôi còn chưa thành niên, rượu cũng không được phục vụ để trên bàn."

Khi cô nói, nụ cười trên khuôn mặt cô dần dần tắt đi.

Đêm đó, cô gặp Diệp Nhiên. Nếu không phải đêm đó trùng hợp như điềm báo trước, cô đã không quyết tâm có được anh như vậy.

Thật không may là không có nếu như.

Nghe nói là Đường Gia Lê, Liêu Kỳ Sơn biết đây là bạn thân của cô, thở phào nhẹ nhõm một hơi : "Bây giờ đã trưởng thành, có thể uống bao nhiêu rượu tùy thích."

Nông Nguyệt nghe vậy cười hài hước: "Vậy thì tôi không dám uống thêm nữa. Rượu ở đây đắt quá."

Nói xong,Nông Nguyệt nâng ly rượu sủi bọt lên nhấp một ngụm, cô nheo mắt định khen ngợi hương vị thì mắt cô vô tình liếc xéo qua phía đối diện, nhưng cô chợt sững người.

Diệp Nhiên.



Bốn năm cách biệt, Diệp Nhiên bây giờ trông càng anh tuấn, cặp kính trên sống mũi làm giảm đi hoàn toàn vẻ lạnh lùng và sắc sảo giữa hai lông mày của anh, dáng người cũng không mập mạp và biến dáng như Đường Gia Lê ác ý suy đoán, bờ vai và đôi chân dài, vẫn dáng vẻ như vậy đứng bất cứ nơi đâu cũng cảnh vật cũng trở nên xinh đẹp theo anh.

Điều quan trọng nhất là anh đi cùng với một cô gái xinh đẹp.

Hai người họ khá thân thiết với nhau.

Nông Nguyệt không thể không thừa nhận Tây Châu thực sự quá nhỏ.

Một tuần sau cái hôm giày cao gót của cô văng đến chân Diệp Nhiên, anh đã chủ động xuất hiện trước mặt cô, bây giờ lại càng trùng hợp hơn, quay về liền tình cờ gặp lại nhau sau bốn năm,. Xác suất này khó tin đến mức nào?

Khi nói chuyện, Diệp Nhiên luôn nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương, lúc này anh tập trung nói chuyện với nữ bạn bên cạnh, hoàn toàn không có chút phân tâm nào.

Vị ngọt vừa vào cổ họng đột nhiên trở nên đắng nghét khó nuốt, nhìn thấy họ sắp đi ngang qua bàn của mình, Nông Nguyệt vô thức cúi đầu.

Cô không muốn anh nhìn thấy cô.

Đặc biệt là khi cô đang mặc chiếc váy do chính tay anh lựa chọn.

"Nông Nguyệt, em sao vậy? Rượu này không hợp khẩu vị của em à?"

Trước khi cô kịp ngăn cản mọi chuyện, giọng nói lo lắng của Liêu Kỳ Sơn đã vang lên, đồng thời ngăn cản động tác của hai người.

Ngay cả khi không ngẩng đầu lên, Nông Nguyệt vẫn có thể nhìn thấy bàn chân của người bên cạnh từ khóe mắt.

Cô thầm khó chịu, dũng cảm trả lời: "...Tôi cảm thấy hơi nghẹn ."

Giọng nói rất thấp.

Liêu Kỳ Sơn liền chu đáo đưa cho cô một mảnh giấy.

Cô nhận lấy mà không ngẩng đầu lên, như thể thực sự bị nghẹn trong cổ họng, tai đỏ bừng.

Người bạn nữ bên cạnh anh không hiểu tại sao Diệp Nhiên lại dừng lại, sau đó cô ấy tinh tường chú ý đến ánh mắt khinh thường của anh đối với Nông Nguyệt. Cô ấy nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Đây là người anh quen à?”

Thính giác của Nông Nguyệt chưa bao giờ nhạy cảm đến thế, tim cô thắt lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Đôi mắt Diệp Nhiên rời khỏi khăn giấy, lại bắt đầu bước đi, trên mặt không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể đông cứng mọi thứ trên mặt đất.

Anh nói: "Không quen biết."