Chương 38: Anh và chị gái của em chưa ly hôn

Lucas thoát khỏi tay Nông Nguyệt và chạy về phía Diệp Nhiên.

Nông Nguyệt bất lực nhìn cậu bé ôm đùi Diệp Nhiên, nhất thời không nói nên lời.

Cô không ngờ Lucas còn nhớ tới Diệp Nhiên.

Lần cuối cùng Lucas nhìn thấy Diệp Nhiên là bốn năm trước.

Lúc đó cậu chỉ mới ba tuổi.

Trí nhớ của trẻ tốt đến mức như vậy sao?

Nông Nguyệt không để ý đến sự nghi ngờ của bản thân nữa, nhanh chóng bước tới kéo Lucas lại: "Những gì chị vừa nói với em, em quên rồi sao?"

Giọng điệu của cô nghiêm túc đến mức khiến Lucas giật mình, tỏ vẻ vô cùng ủy khuất: "...Nhưng anh rể cũng không phải người xa lạ."

Nông Nguyệt: "..."

Nhắc tới từ “anh rể” là cô lại đau đầu. Dù có quỳ xuống cũng phải thừa nhận tội lỗi mình đã phạm. Cô chính là người đã truyền thụ khái niệm “Diệp Nhiên là anh rể của cậu” cho Lucas lúc đầu, nhưng bốn năm sau khi nghe lại, cô chỉ cảm thấy trên mặt mình đau rát.

"Lucas, anh ấy... anh ấy không còn là anh rể của em nữa."

*****

Xử lý xong việc trước mắt, Diệp Nhiên đóng máy tính lại, anh không đói, nhưng cũng đã đến giờ ăn tối.

Anh là người luôn có kỷ luật tự giác.

Nhưng anh không muốn nấu ăn.

Trước đây, anh chủ động nấu ăn chỉ vì Nông Nguyệt muốn ăn.

Với ý nghĩ tùy ý xử lý, Diệp Nhiên thay giày đi ra ngoài, còn chưa kịp phản ứng lại trùng hợp gặp lại Nông Nguyệt, trong nháy mắt bị đứa bé ôm đùi, toàn thân cứng đờ.

So với trí nhớ tốt của Lucas, anh không nhớ ngay được cậu bé đang ôm mình là ai. Mãi cho đến khi Nông Nguyệt gọi tên tiếng Anh của cậu bé, anh mới chợt nhớ ra rằng Nông Nguyệt có một người em họ tên là Lucas, họ đã cùng nhau đến công viên giải trí vài năm trước.

Nghe được lời Nông Nguyệt giải thích, anh mới hoàn hồn lại, Lúcas lại ngây thơ nói: "Tại sao vậy? chị gái cũng ly hôn giống mẹ à?"

Lời nói của trẻ em quả đúng là vô tư.

Sắc mặt Diệp Nhiên trắng bệch khi nghe thấy thấy Nông Nguyệt nói.

Nông Nguyệt thật sự không biết giải thích thế nào. Tần Lệ đã ly hôn cách đây không lâu, Lucas cho dù là ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng chỉ là một đứa trẻ vừa mới qua bảy tuổi mà thôi. Cũng khoong phải cậu không nói ra không có nghĩa là cậu bé không quan tâm.

Cô không muốn Lucas nhìn thấy quá nhiều cuộc chia ly khi còn nhỏ.

Ngay lúc Nông Nguyệt đang suy nghĩ nên diễn đạt lời nói của mình như thế nào thì Diệp Nhiên liền quỳ xuống.

Anh sờ lên đầu Lucas nói: “Không, anh và chị gái em chưa ly hôn.”

*

Lucas muốn ăn tôm hùm nên Nông Nguyệt quyết định đi ăn ở một nhà hàng tư nhân bên kia sông. Sau bữa ăn, họ có thể tìm một khách sạn ở đó để nghỉ qua đêm và trở về thành phố khi thức dậy vào ngày hôm sau.

Tất nhiên, đây là kế hoạch ban đầu của Nông Nguyệt.

Bây giờ kế hoạch đã bị phá vỡ.

Việc Diệp Nhiên cũng tham gia đã mang lại cho họ một tài xế miễn phí khác.

Xe chạy dọc bờ sông, Nông Nguyệt im lặng nhìn ánh đèn trên sông, cảm thấy đau đầu.

Làm thế nào mà mọi thứ lại phát triển thành như hiện tại?

"Chị ơi, lát nữa anh rể có qua đêm với chúng ta không?"

"Đương nhiên là không." Nông Nguyệt buột miệng, nhìn qua kính chiếu hậu nhìn Diệp Nhiên nói: "Anh Diệp Nhiên còn có việc khác phải làm, không có thời gian chơi với chúng ta."

Cô cắn thật mạnh hai chữ "Anh Diệp Nhiên", nhưng Lucas không để ý đến điều này, cậu lớn tiếng nói: "Nhưng anh rể lại nói anh bây giờ đang rảnh không có việc gì cả ."

"..." Nông Nguyệt hít sâu một hơi, "Hắn hiện tại không rảnh."

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Nông Nguyệt, Diệp Nhiên bất lực thở dài: "Anh xin lỗi, Lucas."

Lucas nghe vậy, thất vọng cúi đầu: "Được rồi."

Cậu ấy khá thích Diệp Nhiên và nghĩ rằng Nông Nguyệt cũng vậy.

Bởi vì cậu vẫn còn giữ bức ảnh ba người chụp cùng nhau ở khu vui chơi.

Nông Nguyệt tựa vào trong ngực Diệp Nhiên mỉm cười vui vẻ.



Ăn xong, kim giờ chỉ vào số chín.

Lúc Nông Nguyệt cùng Lucas đi vệ sinh thì Diệp Nhiên đã thanh toán xong hóa đơn.

"Sắp tới em sẽ đến khách sạn nào?"

Lucas nói nhanh hơn Nông Nguyệt, thay cô trả lời: “Có núi có biển!” Sơn Hải" có núi có biển, Nông Nguyệt đã nhắc tới một lần, trong lòng vô cùng ấn tượng.

Nông Nguyệt nắm chặt tay Lucas nghiêm túc nói với Diệp Nhiên: "Sẽ mất một giờ nữa để qua sông. Anh về trước đi. Chúng tôi tự đi taxi là được."

“Không sao đâu.” Diệp Nhiên giả vờ như không nghe thấy lời từ chối của cô, “Anh chờ ở cửa nhé .”

Nói xong liền rời đi.

Nhưng Lucas vẫn còn ở bên cạnh, Lại không chút do dự vỗ tay thật mạnh: "Ngồi xe anh rể!"

Nông Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nhìn anh với ánh mắt tức giận, "Chị đã nói với em rồi, anh ấy không phải anh rể, mà là anh Diệp Nhiên."

"Nhưng anh rể nói anh với chị chưa ly hôn."

Theo suy nghĩ của Lucas, chỉ có ly hôn mới là sự chia ly thực sự. Chẳng hạn, bố anh chỉ cưới một người dì khác sau khi ly hôn với mẹ anh.

Đồng tử của đứa trẻ trong suốt sáng lên, cô nhịn không được, đột nhiên mềm lòng nói: "... Quên đi, em muốn gọi thế nào cũng được."

Dù sao thì Diệp Nhiên cũng sẽ rời đi sớm thôi.

Khách sạn Sơn Hải không gần nhà hàng lắm, Nông Nguyệt chọn nơi này vì cô đã từng ở đó một lần. Cô không thích thử những điều mới nên không xem xét những nơi khác.

"Ở đây cứ đỗ xe thôi, lái xe vào lại phải quay ra, phiền phức lắm."

Diệp Nhiên không dừng lại: “Đi bộ một đoạn ngắn thôi, không phiền đâu.”

Nông Nguyệt suy nghĩ nhưng không nói thêm gì nữa.

Nhưng đúng vào thời điểm này, thời tiết đã thay đổi.

Trời mưa rồi.

Những hạt mưa rơi lộp độp, một tia sét xẹt qua bầu trời khiến Lucas sợ hãi và hét lên.

Đài phát thanh phát thanh rất đúng lúc: “…tín hiệu cảnh báo màu vàng, có sấm sét và gió mạnh. Dự kiến

từ đêm 23 đến sáng sớm ngày 24, Tây Giang… mưa lớn và giông sét, sức gió tối đa có thể đạt cấp 10...thời tiết đối lưu mạnh, mọi người chú ý đề phòng."

Khi kết thúc buổi phát sóng, xe đã dừng ngay trước khách sạn.

Diệp Nhiên tháo dây an toàn, quay người nói thẳng: “Nông Nông, có lẽ anh không đi được rồi .”

Nông Nguyệt: "..."