Chương 37: Anh rể

Điều mà Nông Nguyệt ghét nhất là những ngày mưa.

Thứ bảy hôm đó là lúc Diệp Nhiên đến nhà cô dạy học, ngoài cửa sổ trời đổ mưa to không báo trước, Nông Nguyệt ở nhà một mình, run rẩy trong chăn, nghe tiếng gió rít trong ngoài cửa sổ.

Cô đang thắc mắc tại sao Diệp Nhiên vẫn chưa đến.

Theo hiểu biết của cô về Diệp Nhiên, cho dù trong thời tiết như thế này, anh cũng sẽ không dễ dàng phá vỡ kế hoạch của mình. Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu học, sau khi tính toán thời gian từ nhà ga về nhà, cân nhắc ảnh hưởng của thời tiết xấu, cô quyết định ra ngoài đợi Diệp Nhiên.

Khi theo đuổi một người, bạn phải nỗ lực nhiều hơn.

Thật xấu hổ khi nói rằng mọi chuyện đã trở nên bế tắc kể từ khi cô bất chấp để theo đuổi Diệp Nhiên. Cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào đáng ghét như vậy, tặng anh quà anh không nhận, cố tình mặc áo quần đẹp anh cũng không thèm nhìn mọt cái, hẹn anh ra ngoài anh cũng không đi.... lần trước cô trốn tiết lẻn lên Đại học Tây Phương tìm anh cuối cùng bị anh mắng một trận, một chút lãng mạng cũng không có, thất vọng trở về còn nhận được bài tập vật lý.

Nông Nguyệt tìm thấy chiếc ô lớn nhất trong nhà, bi thảm nghĩ rằng Diệp Nhiên hẳn sẽ cảm động trước tinh thần hy sinh quên mình của cô.

Lúc đó còn chưa đầy ba giờ chiều, bầu trời cực kỳ u ám, Nông Nguyệt gần như ướt sũng khi vừa ra khỏi nhà. Cô thấp giọng chửi rủa, chỉ muốn lập tức về nhà tắm nước nóng, nhưng sau đó lại nghĩ đến Diệp Nhiên, cô cố gắng nhịn xuống ý nghĩ rụt rè đó.

Nông Nguyệt chưa đầy mười tám tuổi lúc đó trong mắt cô, không có gì quan trọng hơn Diệp Nhiên.

Mưa đập vào cửa sổ xe, Diệp Nhiên quay đầu liếc nhìn.

Anh mang theo một chiếc ô.

Vốn dĩ hôm nay anh không cần ra ngoài, nhưng Nông Nguyệt lại không theo cha mẹ lên núi ngâm suối nước nóng, ba giờ dạy kèm học phí cũng không ít nên sau khi cân nhắc chi phí, anh đồng ý.

Anh nghĩ rằng vì trời đang mưa nên lúc này Nông Nguyệt hẳn đang trốn trên giường và ngủ ngon lành.

Thực ra cô rất lười biếng, nhưng sau khi nói muốn theo đuổi anh, cô càng chăm chỉ hơn và đặc biệt yêu thích việc học.

Ngay cả cơ hội lười biếng tắm suối nước nóng cũng bị từ bỏ.

Xe buýt dừng ở bến xe, Diệp Nhiên không mở ô xuống xe, đi hai bước vào mái hiên, bả vai có chút ươn ướt.

Mưa đến rồi đi nhanh, vừa rồi vẫn còn dữ dội nhưng bây giờ gió đã tạnh và mưa đã dịu đi rất nhiều.

"Diệp Nhiên!"

Cầm ô tạm dừng một chút, Diệp Nhiên quay người lại, nhìn thấy Nông Nguyệt đang xấu hổ gọi anh.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu vàng nhạt, quần soóc bằng vải cotton và vải lanh, đôi chân dưới mưa trắng như củ sen. Áo quá mỏng, chất liệu dễ bị mưa làm ướt, từ góc độ của anh, anh có thể nhìn thấy rõ đường viền qυầи ɭóŧ của cô...

là màu trắng.

Diệp Nhiên đột nhiên phát hiện ra rằng cô có vẻ thích mặc quần áo dài và quần short - điều này rất có hại cho đầu gối của cô.

Anh nhẹ nhàng cụp mắt xuống, cất ô vào túi, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, Nông Nguyệt đã đi tới trước mặt anh.

"Em đoán là anh không mang theo ô!"

Diệp Nhiên vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô: "Sao em lại ở đây?"

Có lẽ vì không ngờ lại nhận được phản ứng lạnh lùng như vậy nên nụ cười của Nông Nguyệt có chút ngượng ngùng trong nửa giây, nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại tinh thần: “Em đến đón anh!”

Nhìn chiếc ô lớn có thể chứa được ba người, Diệp Nhiên tự nhiên cầm lấy, giơ lên

hỏi: “Nếu anh không đến thì sao?”

“Vậy em sẽ tiếp tục đợi!” Nông Nguyệt bước vào trong ô, thận trọng dựa sát vào anh: “Nhưng em biết anh sẽ đến.”

Cô nói câu tiếp theo với một nụ cười, với cảm giác ngượng ngùng và cám dỗ sâu sắc, giọng nói nhẹ nhàng đến mức gần như bị nhấn chìm trong tiếng mưa.

Nhưng Diệp Nhiên nghe được.

Anh hơi cúi đầu xuống và chỉ có thể nhìn thấy tóc của Nông Nguyệt

.

Cô đã hơn một lần nhấn mạnh rằng cô ghét đi du lịch vào những ngày mưa vì cảm giác buồn chán và nhớp nháp, bùn bắn vào bắp chân. Thậm chí còn tệ hơn.

Mặc dù vậy, vì anh cô vẫn cầm ô đến nhà ga mà không ngần ngại.

Giây phút đó, trái tim anh như bị thứ gì đó đập nhẹ.

Một chút ngứa.

*

Tần Lệ năm nay đã ba mươi sáu tuổi, nhưng ngoại hình của cô tốt đến mức ngay cả người nói cô hai mươi lăm, sáu tuổi cũng sẽ tin cô.

Một người phụ nữ xinh đẹp và giàu có đi đến đâu cũng được yêu mến.

Hôm nay cô ấy gọi Nông Nguyệt đến chỉ để đi hẹn hò.

" Vậy là dì bỏ rơi cả hai chúng con à?"

"Nếu không, cháu cho rằng dì gọi cháu đến đây chỉ để ôn lại chuyện xưa sao?" Tần Lệ vỗ nhẹ má cô, "Hôm nay cháu chăm sóc Lucas cho dì, ngày mai dì về sẽ mang đồ ăn ngon cho cháu a."

“Hiếm có,” Nông Nguyệt nhếch môi chán ghét, “Dì nhanh chóng rời đi kẻo cháu lại hối hận bây giờ .”

Sau khi tiễn Tần Lệ rời đi, Nông Nguyệt và Luacs nhìn nhau thở dài: "Lucas, ở nhà chỉ còn lại chúng ta."

Lucas nghiêng đầu, "Vậy chúng ta có muốn ra ngoài chơi không? Em muốn đi siêu thị."

Nông Nguyệt nhìn thời tiết bên ngoài rồi nói: “Ngày mai đi, hôm nay chúng ta ở nhà chơi nhé, buổi tối chị dẫn em đi ăn tối.”



Những ngày mưa là hoàn hảo để ngủ.

Khi Nông Nguyệt bị tin nhắn trên điện thoại đánh thức, đã sáu giờ chiều. Cô quay người lại thì thấy Lucas đã tỉnh từ lâu, đang ngồi vẽ lặng lẽ.

Cô dụi dụi mắt rồi ngồi dậy: "Bảo bối, em đói không?"

Lucas không ngẩng đầu gật đầu: “Em muốn ăn tôm hùm.”

Nông Nguyệt đồng ý: “Chờ chị rửa mặt đã.”

Sau cơn mưa, nhiệt độ giảm xuống mấy độ, cô khoác thêm áo khoác cho Lucas, khi cô dẫn cậu bé ra khỏi nhà, Nông Nguyệt đã cảnh báo trước: “Chút nữa đừng chạy lung tung, nhất định phải ở bên cạnh chị, có nghe thấy không?" "

"Nghe thấy rồi."

Tầng một của tòa nhà Khải Minh được chia thành năm phòng, khi cô đi đến thang máy, cô nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng, Nông Nguyệt theo bản năng nhìn sang, trước khi cô kịp nhìn ra đó là ai, Lucas đã hét lên——

"Anh rể!"