Chương 35: Ghen tuông

Nông Nguyệt và Chu Vương đã quen nhau được 5 năm, trong khoảng thời gian khó khăn nhất của cô, chính Chu Vương và Đường Gia Lê đã ở bên cô.

Chu Vương tốt nghiệp sau cô một năm, nhưng anh bắt đầu kinh doanh thép và xi măng từ rất sớm cùng gia đình. Lần này anh được cử đến Khâm Châu tham gia chuyến dã ngoại kéo dài ba tháng, khi gặp lại anh, Nông Nguyệt đã bật cười thành tiếng.

Chu Vương sắc mặt tối sầm: “Buồn cười thế sao?”

“Sao cậu rám nắng nhiều thế?” Nông Nguyệt thắt dây an toàn, ngạc nhiên nói: “Tôi tưởng cậu không có thân hình không rám nắng cơ chứ.”

"Sao chị không thử phơi nắng ở công trường trong ba tháng liên tục? Tôi đây còn được xem là khá nhẹ."

"Lát nữa chị cho cậu một ít mặt nạ, bộ dạng đen như vậy, xấu chết đi được ."

Chu Vương nhìn gương chiếu hậu, sờ cằm nói: “Tôi thấy thế này cũng được, trông trưởng thành quá.” Nông Nguyệt luôn nói cậu ta có khuôn mặt trẻ con, giống anh trai cô. Cho nên cậu ta quan tâm đến điều này nhất, thậm chí còn để râu, nhưng được một thời gian đã dừng lại vì cô nói cô không thích.

“Hừm.” Nông Nguyệt điều chỉnh tư thế ngồi sao cho thoải mái nhất: “Tùy cậu."

"Đi ăn cơm hay đưa chị về nhà?"

"Về nhà đi, tôi hơi buồn ngủ."

Chu Vương đồng ý, khởi động xe lên đường. Khi vào khúc cua, anh quay vô lăng và thản nhiên hỏi: "Người đàn ông tên Liêu có tỏ tình với chị không? Tại sao chị lại không cho anh ta một cơ hội để đưa anh ta đưa về nhà?"

Cô cảm thấy không thoải mái khi nhắc đến mặt trăng đó nên gật đầu chiếu lệ: “Thôi bỏ đi.”

Nghe thấy sự thiếu kiên nhẫn của cô, Chu Vương liền đổi chủ đề và kể lại những chuyện đã xảy ra trong ba tháng kể từ khi họ chia tay. Chỉ là trong lòng cậu có điều gì đó ẩn giấu, dù có muốn thay đổi chủ đề thế nào cũng không thể thay đổi được, chỉ sau vài câu đã quay lại điểm ban đầu.

"Nghe Đường Gia Lê nói, người đó trở về rồi?"

Nông Nguyệt ngước mắt nhìn xe cộ phía trước, nghĩ đến quãng thời gian mấy ngày nay ở cùng Diệp Nhiên, trong mắt hiện lên một tia chán nản. Cô nhắm mắt giả vờ buồn ngủ rồi trả lời: "Ừ, về rồi."

“…” Chu Vương lơ đãng liếc nhìn mặt cô, đầu óc rối bời không tiếp tục hỏi nữa.

Anh biết Nông Nguyệt coi trọng người đó đến nhường nào.

Nó...làm cậu ghen tị.

*

Mười giờ tối, Diệp Nhiên nhìn căn phòng trống trải, trầm mặc hồi lâu. Điện thoại reo, anh bấm máy trả lời: "Xin chào?"

"Ngủ rồi à?"

Một giọng nữ. Diệp Nhiên cầm điện thoại đi, nhìn tên người gọi: “Tôi vừa về khách sạn, có chuyện gì vậy?”

Tăng Nghê cười khúc khích ở đầu bên kia, “Nếu không có chuyện gì thì tôi không thể gọi cho anh được à?”

Diệp Nhiên thờ ơ: “Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

“Này, đợi một chút,” Tằng Nghê tức giận nói: “Sao anh lại vô ơn như vậy?”

Diệp Nhiên không nói chuyện, nhưng cũng không cúp máy.

Phần kỹ thuật được chia làm 2 nhóm AB, anh là trưởng nhóm A và Tăng Nghê là trưởng nhóm B. Nhìn bề ngoài thì họ đang trong mối quan hệ cạnh tranh nhưng nếu có dự án thực sự thì việc hợp tác là điều tất yếu. Diệp Nhiên vừa mới gia nhập công ty, sự nhiệt tình của Tăng Ni đã khiến anh ít đi nhiều rắc rối, nên anh sẽ không dễ dàng phá vỡ mối quan hệ giữa hai người.

Tất nhiên, nó sẽ không đi xa hơn nữa.

"...Thực sự bái phục anh luôn rồi. Mọi việc ở Viện Công nghệ điện tử gần như đã hoàn thành. Việc hoàn thiện có thể để lại cho Ngô Kinh và những người khác là được. Không có lý do gì để anh theo cả chặng đường như vậy, anh cũng không phải là mẹ của bọn họ."

Diệp Nhiên hơi khựng lại: "Không sao đâu."

Tăng Nghê hừ lạnh: "Anh là muốn lợi dụng chuyến công tác này để lười biếng sao? Mau trở về và ở lại. Vẫn luôn ở Thượng Tuyền, anh không quan tâm bên này ra sao nữa à ?"

Diệp Nhiên ngồi quay mặt ra cửa sổ, lông mày đầy vẻ mệt mỏi: "Tôi biết rồi."

Có lẽ vì hiếm khi anh bộc lộ cảm xúc nên giọng điệu của Tăng Nghê căng thẳng: "Anh sao vậy? Mệt à?"

Diệp Nhiên không trả lời mà chỉ nghĩ đến Nông Nguyệt.

Vì ích kỷ, anh không muốn về Tây Châu quá sớm. Có vẻ như chỉ cần anh ở lại Thượng Tuyền, anh và Nông Nguyệt có thể giữ lại được chút dịu dàng vốn có.

Nhưng thời gian luôn đẩy con người về phía trước.

Anh không nói gì, Tằng Nghê vẫn lảng vảng ở đó: “Mệt thì nghỉ ngơi đi, đừng ép bản thân. Nhân tiện, tôi đã tìm nhà cho anh rồi, nhưng đó không phải là ở tiểu khu đó, ở đó cơ sở vật chất không tốt, tôi đã chuyển anh đến Tòa nhà Khải Minh rồi, một tòa nhà cao tầng có an ninh và chế độ riêng tư tốt, phù hợp với..."

"Nó có gần tiểu khu đó không?"

Tăng Nghê dừng một chút, nói: "Gần , ngay bên kia đường."

Giá thuê cũng rất khác nhau.

"Vậy cũng được."

“Không phải,” Tằng Ni khó hiểu nói: “Ở đó có hứng thú gì?” Đó là một khu dân cư bán cổ kính, nếu không phải vị trí tốt, cô cũng sẽ không nghĩ tới việc tìm một căn nhà ở khu này đầu tiên.

Diệp Nhiên không chút do dự trả lời: "Nữ nhân."

Anh ta yêu một người phụ nữ sống ở đó.

Diệp Nhiên có nhận định riêng về sự quan tâm của người khác đối với mình. Nếu có thể đưa ra quyết định dứt khoát, chắc chắn sẽ không cẩu thả.

Anh chỉ cần Nông Nguyệt, những người khác đều không được.

————