Chương 34: Mau làm tôi đi (H)

"Anh không biết mạnh hay nhẹ, hay em làm thử cho anh xem."

Nông Nguyệt nhướng mày, nhưng không có lập tức vâng lời mà ôm bụng anh, vuốt ve đầy trìu mến.

Côn ŧᏂịŧ bên trong cơ thể cô bắt đầu sưng lên, đầy nóng bỏng, cô vén một bên mái tóc dài, cởi bộ đồ ngủ bị đứt hai cúc, để lộ đôi vai tròn mà gầy, cô ôm ngực trái, chậm rãi và mạnh mẽ siết chặc rồi sau đó mở ra lại siết chặc. .—

Dâʍ ŧᏂủy̠ trắng đυ.c chảy ra từ kẽ ngón tay, quả đỏ chín mọng, chỉ còn một bước nữa là có thể ép ra nước. Cô nheo mắt khó hiểu, như thể cô đang nhìn Diệp Nhiên, hoặc như thể cô đang nhìn sâu hơn những nơi sâu thẳm của anh.

Cô cười duyên dáng, nhưng lại tỏa sáng trong bóng tối: “Anh nhìn thấy tôi xoa như vậy, có muốn nếm thử không?”

Khi cô muốn quyến rũ ai đó, chỉ một ánh nhìn cũng có thể khiến họ phải lòng cô.

Một giọt mồ hôi nóng chảy ra từ trán Diệp Nhiên.

Anh chợt ngồi dậy, dùng một tay đỡ Nông Nguyệt đang ngã về phía sau. Tư thế này khiến dươиɠ ѵậŧ bị nuốt trọn hoàn toàn, anh bóp một bên vυ" cho vào miệng từng ngụm lớn, chiếc lưỡi thô ráp quét qua đầṳ ѵú sưng đỏ khiến cô rùng mình. Nông Nguyệt không khỏi túm lấy tóc anh, ngửa cổ ra sau, suýt chết vì sung sướиɠ.

"A...ah...ăn..."

Cô đưa tay còn lại ra sau lưng, dùng ngón tay siết chặt đùi Diệp Nhiên. Cô có thể cảm nhận được mạch đập dưới da anh, căng cứng và rộn ràng, khuấy động thần kinh cô thật sâu, cô ướt đến mức vô thức kẹp chặt phần thịt mềm mại đó, thành khoang ngực ngập ngừng như đang thở: "Diệp Nhiên... cho nó Tôi, đưa nó cho tôi..."

“ Cho em cái gì ?"

Diệp Nhiên nói không rõ ràng, răng anh chạm vào núʍ ѵú mềm mại, anh dùng lực mυ"ŧ mạnh, dùng hết sức lực để hút, như thể một giây tiếp theo anh thật sự có thể hút hết sữa ra.

Nông Nguyệt siết chặt bụng, kɧoáı ©ảʍ phóng đãng tấn công thần kinh của cô, cô vừa khóc vừa rêи ɾỉ: "Làm em đi... Diệp Nhiên làʍ t̠ìиɦ với em đi, được không?"

Diệp Nhiên tuy bình tĩnh và điềm tĩnh nhưng anh không thể chịu được sự cầu xin của cô, dâʍ đãиɠ đến mức gần như gϊếŧ chết anh.

Anh chửi một câu tục tĩu rồi bất ngờ nhấc hông cô ra khỏi giường! Cạnh giường có một chiếc tủ, treo một số quần áo là của anh và cô. Anh đẩy cô vào cửa tủ và rồi đâm cô thật mạnh khiến tủ phát ra tiếng động lớn.

Nông Nguyệt mất hết kiềm chế, ôm lấy anh và hét lên, "A... mạnh hơn nữa..."

Diệp Nhiên cắn vào cổ cô, đâm càng lúc càng mạnh, đập túi tinh của anh vào làn da ướŧ áŧ của cô, trong không khí nồng nặc mùi dâʍ ɖu͙©.

Anh đâm vào cô ngày càng mạnh, cuối cùng anh lại áp sát vào tai cô, ấm áp thì thầm với cô:

"Nông Nông..."

Nông Nguyệt hét lên và đạt đến cao trào.

Không đeo bαo ©αo sυ, Diệp Nhiên vội vàng rút côn ŧᏂịŧ của mình ra khỏi hoa huyệt đúng lúc bắn ra ngoài.

.

Chất đυ.c màu trắng ấm bắn ra và xuất tinh khắp đùi người phụ nữ.

Cực kỳ đẹp.

Diệp Nhiên thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe, anh dựa vào người Nông Nguyệt, ôm cô vào lòng, cảm thấy rất hài lòng.

...nhưng lại trống rỗng vô cùng.

Nông Nguyệt mơ mơ màng màng, chỉ biết Diệp Nhiên ôm cô dịu dàng, còn điều chỉnh nhiệt độ nước để tắm rửa cho cô, cô mơ màng tận hưởng sự chu đáo của anh, ngơ ngác nghĩ cuối cùng mình cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.

Cô nằm trên giường cảm thấy sảng khoái, lăn vào vòng tay của Diệp Nhiên trước khi chìm vào giấc ngủ sâu.

*

Lúc Diệp Nhiên tỉnh lại, Nông Nguyệt đang ngủ say.

Hai người ôm nhau.

Anh lặng lẽ nhìn cô, rồi năm phút sau mới từ từ buông vòng tay ra.

Tay anh tê cứng vì gối đầu cô.

Ngoài ra còn có mùi thơm của tóc phụ nữ.

Diệp Nhiên ấn vào cơ bắp trên cánh tay của anh, lúc xuống giường cử động rất nhẹ nhàng, sợ kẻo đánh thức Nông Nguyệt.

Nông Nguyệt thường rất khó ngủ, lăn lộn qua lại và đánh người khác, khi thức dậy cô ấy cũng rất hay cáu kỉnh và sẽ có sắc mặt xấu trong nửa giờ sau khi thức dậy.

Lúc đầu, để thích ứng với thói quen của cô, anh cơ bản không ngủ được chút nào. Sau này, khi đã quen dần, chất lượng giấc ngủ của anh dần dần điều chỉnh trở lại.

Diệp Nhiên thay quần áo, xe đã đợi ở cửa khách sạn, không chần chừ nữa, trước khi ra ngoài, anh im lặng nhìn Nông Nguyệt trên giường.

Cô sẽ có chuyến bay chiều nay.

Sự chung sống hài hòa của những ngày này sắp tan biến theo mây trôi, chẳng còn lại gì.

Anh có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cánh cửa cạch một tiếng, Nông Nguyệt mở mắt ra.

Cô cảm thấy buồn bà, hai mắt cũng đau nhức.

*

Trên đường trở về không có thực tập sinh, chỉ có Nông Nguyệt và Liêu Kỳ Sơn.

Trụ sở chính cử xe đến đón và trả khách.

"Tối qua anh uống nhiều quá, có làm phiền em không?"

Trong xe máy điều hòa đang chạy, Liêu Kỳ Sơn bắt chuyện trước, Nông Nguyệt đương nhiên không có ý định phớt lờ, xa xa nói: "Không sao đâu, không sao đâu."

"Anh nhớ Tiểu Tăng đã đến thì phải?"

Nông Nguyệt nhếch môi, nửa giễu cợt, nửa giả dối: “Đúng rồi, là em kêu Tiêu Tăng tới giúp.”

Liêu Kỳ Sơn thở dài ba tiếng: “Anh thật sự uống nhiều quá, cái gì đều không nhớ rõ.”

Đây là để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Phản ứng của Nông Nguyệt vẫn rất bình tĩnh: "Liêu tổng, anh nên giữ gìn sức khỏe tốt hơn."

Sau khi cô gọi anh là "Liêu Tổng", sắc mặt của Liêu Kỳ Sơn tối sầm lại và anh quay đầu về phía cửa sổ xe.

Anh ta biết rằng đã có chuyện gì đó khác rồi.

.

Nông Nguyệt chính là như vậy, khi cô không quan tâm thì mọi việc đều dễ dàng, một khi đã chạm đến điểm mấu chốt và trái tim cô đã cứng lại thì cho dù cô có dùng bao nhiêu viên đạn bọc đường để giành lại cô cũng không có tác dụng.

Đêm qua, chính anh là người bốc đồng.

Máy bay hạ cánh ở Tây Châu, gió lạnh thổi vào, thổi bay cổ áo cô.

"Đã muộn rồi, anh đưa em về."

“Không,” Nông Nguyệt lấy chiếc điện thoại đang rung trong túi ra, “Em có thể bắt taxi.”

Liêu Kỳ Sơn còn muốn nói thêm, nhưng bị nàng giơ tay ngắt lời: "Gọi lại sau nhé ."

Đi ngược gió vài bước, Nông Nguyệt bấm vào cuộc gọi nhỡ, nhìn thấy tin nhắn, cô mỉm cười rồi quay lại.

"Tôi chưa liên lạc được. Câuj đang bay hay đang họp?"

Đối phương lười biếng nói, tựa như vừa mới tỉnh lại, mỉm cười: "Tôi vừa mới xuống máy bay."

"Thật trùng hợp, cậu lại về cùng ngày với tôi."

"Chị quay trở lại rồi?"

"Ừ, buổi chiều tôi đến, đang nghĩ nhờ cậu tới đón tôi."

Nông Nguyệt lại mỉm cười, quay lại nhìn Liêu Kỳ Sơn vẫn đang đợi cô, không khỏi hạ giọng.

"Chu Vương, nhớ tới sân bay đón tôi nhé."