Chương 15: Anh chính là cố ý

Khi Nông Nguyệt ăn ngon miệng, cô thậm chí còn uống hết cả nước súp.

Nhưng lúc này Diệp Nhiên cũng ở đây, ăn xong bún, nhanh chóng lau miệng, chào hỏi rồi đứng dậy rời đi.

"Nông Nông."

Ý định ban đầu của Diệp Nhiên là đi gặp Nông Duyệt, anh thậm chí còn không ăn mấy miếng, khi thấy người rời đi, anh nhấc chân đi theo mà không cần suy nghĩ, anh có đôi chân dài, bước vài bước đã đuổi kịp theo cô, “Vừa ăn xong, đừng đi nhanh quá, không tốt.”

Anh nghiêm túc nói, nhưng Nông Nguyệt lại nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái, "Diệp Nhiên, anh điên à?"

Kiểu chăm sóc này không phù hợp để nói ra từ miệng anh ?

Diệp Nhiên: "..."

Anh chậm rãi buông tay cô ra, thẳng thừng nói: “Anh tưởng em sẽ rất vui khi thấy sự thay đổi của anh.”

Đó không phải là ảo giác của Nông Nguyệt, mà anh thực sự đang cố gắng lấy lòng cô.

Anh chưa bao giờ quên những tội ác mà mình gây ra cho cô đã khi họ chia tay. Chính cô đã nêu ra những tội trạng đó, nếu không phải chính tai anh nghe thấy cũng sẽ không biết mình đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy——

Anh tưởng mình đã làm đủ rõ ràng nhưng điều đó vẫn khiến Nông Nguyệt rất mệt mỏi với mối quan hệ của họ.

Anh không muốn làm cô mệt mỏi nữa.

Mặc dù sự thay đổi như vậy thật khó khăn và khó xử đối với anh .

Nông Nguyệt chắp tay sau lưng và nói: "Đó là trước đây."

Nếu trước đây anh đối xử với cô như vậy, có lẽ cô sẽ vui mừng đến mức không tìm được mà mất ăn mất ngủ. Nhưng bây giờ cô không còn là cô bé ngây thơ chỉ tập trung vào tình yêu nữa.

Không muốn Diệp Nhiên đi theo mình vào khu chung cư, Nông Nguyệt đi về phía công viên theo hướng ngược lại tiểu khu. Trên đường đi, bắt gặp những nhân viên văn phòng bận rộn, những sinh viên buồn ngủ và những người già đang tập luyện thể dục... Chỉ có hai người họ đi sau nhau, không có biểu hiện nhàn nhã hay vẻ mặt vội vã, cả hai khuôn mặt đều lạnh lùng. ., không nhìn nhau trong suốt cuộc trò chuyện, nội dung cứng nhắc và ngắn gọn, giống như một cặp vợ chồng đang cãi nhau.

“Anh có thể ngừng đi theoi tôi được không?”

"Không thể."

“……Anh không phải làm việc à?”

"Tuần tới."

Nghe vậy, Nông Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, xem ra những ngày này sẽ sớm kết thúc.

“Em có vui không?” Diệp Nhiên hỏi.

Nông Nguyệt khịt mũi và không trả lời.

Mặc dù vì bị kẹt ở nơi làm việc, nhưng Diệp Nhiên vẫn mỉm cười nói: "Anh có thể đón em sau giờ làm việc."

Nụ cười của Nông Nguyệt cứng lại, "Tôi không cần."

Bản thân cô có một chiếc ô tô, nhưng bà Tần Phương vừa trải qua một cuộc phẫu thuật nhỏ vào tháng trước, ngoài việc được công ty bảo hiểm hoàn trả, cô vẫn phải trả gần hết số tiền tiết kiệm được. Để tiết kiệm tiền xăng, cô thường để chiếc xe của mình sang một bên trừ khi có trường hợp đặc biệt, xe buýt và tàu điện ngầm đã trở thành lựa chọn hàng đầu của cô.

"Em không cần một tài xế miễn phí à?"

“Ừ.” Nông Nguyệt mỉm cười, “Nhưng chỉ khi người lái xe không phải là anh.”

Cô nói rõ rằng cô không muốn dây dưa quá nhiều với anh.

Diệp Nhiên khẽ cau mày, khóe miệng trầm xuống, lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng: "Hai chiếc đồng hồ đó thì sao? cũng không muốn à?"

Nông Nguyệt dừng lại, quay lại ngạc nhiên nói: "Đồng hồ ở chỗ anh à?"

“ Ở chỗ anh"

Ngày hôm đó, Nông Nguyệt không chỉ để lại một trăm tệ và một tờ giấy mà còn để lại một món quà do người khác tặng cho cô trên xe của anh.

Và một món quà kỷ niệm ngày kỷ niệm đầu tiên họ bên nhau.

Có thể nói, chính chiếc đồng hồ đôi này đã mang đến cho anh niềm hy vọng hòa giải.

Nông Nguyệt nghiến răng nghiến lợi bảo sao cô tìm hoài cũng không tìm ra túi giấy, không lẽ nó ở chỗ Diệp Nhiên. Cô ngay từ đầu đã nghi ngờ Diệp Nhiên, nếu cô muốn trách thì đó là vì bốn năm trước, sự thẳng thắn và thờ ơ của Diệp Nhiên đã ăn sâu vào lòng, cô cắt đứt sự nghi ngờ ngay khi nó xuất hiện, cô cảm thấy như vậy thì Diệp Nhiên không thể giam cầm cô được, anh vẫn chưa nói với cô bất cứ điều gì vì đó hoàn toàn không phải phong cách của anh.

Không tìm được đồng hồ, Nông Nguyệt còn nghĩ đến việc mua một chiếc mới để bù đắp.

Đáng tiếc, cô chưa từng nhìn qua kiểu dáng của đồng hồ, rất khó để hỏi trực tiếp Liêu Kỳ Sơn, hơn nữa cô còn phải đến hiện trường nên đành gác lại chuyện này.

“Đưa đồng hồ cho tôi ngay bây giờ.”

Diệp Nhiên bình tĩnh nói: “Hôm nay anh không mang theo.”

Sự thờ ơ mà Nông Nguyệt duy trì bấy lâu nay cuối cùng cũng bị phá vỡ, cô tức giận vò tung mái tóc của mình, lộ ra một phần tính cách vốn có của cô: “Diệp Nhiên, chính là anh cố ý!”

“Ừ.” Diệp Nhiên nhẹ nhàng dùng tay giúp cô chải lại tóc: “Anh cố ý.”

Không đợi Nông Nguyệt kịp tránh đi, anh đã có ý thức thu tay về, nói: "Nông Nông, anh nói muốn theo đuổi em, điều là thật tình."

Nông Nguyệt sửng sốt.

Diệp Nhiên như thế này đã trở nên rất thú vị.

Hoàn toàn, đó là dáng vẻ cô mong muốn được nhìn thấy nhất ở anh khi xưa.

Thật không may giờ đã quá muộn.

Giang Nông Nguyệt 24 tuổi, không hề lay động trước điều này.

"Diệp Nhiên, tôi đã nói là chúng ta không thể nào, cũng là thật tình."

————