Chương 14: Anh đang theo đuổi em

Nông Nguyệt cảm thấy mình cho đến bây giờ vẫn không hiểu được con người Diệp Nhiên.

Trước kia cô si mê anh, sự yêu thích của cô dành cho anh không baogiờ có thể cạn kiệt được. Cô uôn lịch sự, dịu dàng và ân cần, lúc anh bận việc sợ làm phiền anh không dám liên lạc, qua mấy ngày nhịn không được mà chủ động gọi điện cho anh, lúc này mới nhận ra, ồ, hóa ra anh đã xong việc từ lâu rồi,. Anh lạnh lùng như vậy, không phải trước đây cô chưa từng giận dỗi qua, nhưng cho dù có thì cũng không bao giờ kéo dài quá ba ngày, vì cô sợ anh sẽ quên cô theo thời gian.

Bây giờ thì sao?

Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, không muốn vướng bận quay lại quá khứ như vậy nữa, thì anh lại thay đổi thái độ hoàn toàn. Lập trình viên rõ ràng đang bận rộn ở nơi làm việc nhưng lại xuất hiện đối diện cô vào giờ cao điểm. Kết hợp với những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, điều không có gì đáng ngạc nhiên? Cô không những không tức giận sau sau khi bị anh dụ dỗ làʍ t̠ìиɦ mà còn phải ôm cây đợi thỏ, cô điên hay thế giới này điên?

"Diệp Nhiên, anh muốn thế nào?"

“Em vẫn chưa nhìn ra nó sao?”

Dù đang ngồi trước cửa một quán đông đúc chật chội, trước mặt là một chiếc bàn gấp đầy dầu mỡ và một miếng súp còn sót lại chưa kịp ăn hết, thì Diệp Nhiên vẫn toát lên vẻ quý phái và lịch lãm của người đàn ông trẻ. Khí chất của anh luôn mạnh mẽ, ngoại hình vượt trội chỉ là một điểm cộng nhỏ đối với anh

.

Nhưng ai có thể ngờ rằng anh lại có lúc khó khăn đến mức phải làm gia sư cho cô để kiếm tiền trang trải cuộc sống?

Đối với câu hỏi tu từ của Diệp Nhiên, trong lòng Nông Nguyệt đã có đáp án, nhưng lại không muốn thừa nhận. Đúng như những gì cô ấy nói, Diệp Nhiên đã thay đổi và cô cũng vậy.

Họ không thể hòa hợp từng chia tay khiến cả hai điều đau khổ, chưa kể đến sự bế tắc khi họ hoàn toàn tỏ ra xa lạ với nhau, vậy tại sao phải bận tâm?

Thấy cô không lên tiếng, Diệp Nhiên liền đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu thẳng thắn nói: "Giang Nông Nguyệt, anh đang theo đuổi em."

Nông Nguyệt: "..."

Nếu bỏ tên cô ra khỏi thì câu nói này cô cũng đã nói với Diệp Nhiên trước đây rồi.

Ngay sau khi Diệp Nhiên đến nhà dạy cho cô được ba hôm.

Cô từ nhỏ đã mạnh dạn bộc trực, không nặng lời, thích cái gì thì thích, không thích thì không thích. Nhưng đối với mọi việc cô đều không sẵn lòng bày tỏ quan điểm của mình, nói chung phản ứng của cô rất lạnh nhạt và thờ ơ, như thể cô không hề thích bất cứ thứ gì, như thể cô vẫn là trẻ con. Chính vì điều này mà Giang Mân đã rất nhiều lần nhận xét cô là trẻ con nhưng đã ngừng lớn.

Ngoại trừ Diệp Nhiên.

Cô đã yêu Diệp Nhiên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Câu này không hề phóng đại chút nào.

Hôm đó cô vừa làm xong một bộ đề toán, tổng cộng có sáu câu hỏi lớn, cô trả lời đúng ba câu, sai ba câu. Đều là những dạng câu hỏi đã được anh giảng trước đó, sau khi chấm điểm Diệp Nhiên không hề tức giận, bình tĩnh trải bài ra và bắt đầu nói về các câu hỏi, lúc đầu còn không quên khen ngợi cô đối với ba câu cô làm đúng, nói rằng cô thông minh nhưng hơi cẩu thả.

Dưới tình huống này, Nông Nguyệt mới buột miệng nói ra.

Bởi vì Diệp Nhiên quá dịu dàng.

Làm sao ai đó có thể kết hợp sự lạnh lùng và mềm mại một cách sống động đến vậy?

Thế là cô nói: "Diệp Nhiên. Em thích anh, em muốn theo đuổi anh."

Lúc đó Diệp Nhiên phản ứng thế nào?

Chuyện đã qua rất lâu rồi, Nông Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra.

Diệp Nhiên có lẽ đã nghe những lời như vậy quá nhiều lần, nên anh tỏ ra rất lạnh lùng với lời tỏ tình của cô, thậm chí không để ý tới.

"Cám ơn, nhưng xin đừng ảnh hưởng đến việc học ."

Nông Nông liền cảm thấy vui sướиɠ.

.

Nếu câu trả lời của Diệp Nhiên là sự từ chối tuyệt đối, thì cô sẽ không bao giờ tham gia vào việc theo đuổi tiếp theo.

Bởi vì trong mắt cô, trừ khi nó là một lời phủ định hoàn toàn, còn lại tất cả những câu trả lời khác đều là khẳng định.

Thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, bây giờ ngay cả người tỏ tình cũng đã thay đổi.

Nông Nguyệt yếu ớt nhìn Diệp Nhiên, không chú ý cũng không đáp lại: "Diệp Nhiên, bây giờ tôi chỉ muốn ăn hết món canh này."

Anh vừa mới tỏ tình xong, lại bị phớt lờ, trên mặt Diệp Nhiên không có chút hoảng sợ hay ngượng ngùng nào, anh cười nhẹ vừa phải: “Ăn từ từ, cẩn thận đừng để bị bỏng.” Nói xong trầm ngâm ly đẩy sữa đậu nành đặc biệt đã mua từ trước tới trước mặt cô.

Nhìn vào bao bì có thể biết sữa đậu nành này đến từ gia đình bà Tống nổi tiếng tại Đại học Tây Phương, không gần đây.

Không báo trước, cô tính toán xem anh phải ra ngoài mua sữa đậu nành sớm bao nhiêu rồi lại xuất hiện ở đây, Nông Nguyệt cau mày chọn cách phớt lờ, cô chỉ giả vờ như không nhìn thấy anh, không muốn nói nhảm với anh nữa và tiếp tục ăn canh của mình.

Chỉ bị nhìn như thế này thôi cũng khiến cô không thể tự nhiên ăn được.

“…Anh có thể ngừng nhìn tôi được không?”

Diệp Nhiên gọi bún vừa đúng lúc đưa tới cho anh, anh cảm ơn rồi chậm rãi lấy chiếc đũa dùng một lần ra xoa xoa sợi tóc: “Đừng ăn vội, anh sẽ không nhìn em đâu, nếu để bỏng da uống nước sẽ khó chịu."

Nông Nguyệt siết chặt ngón tay cái, muốn lớn tiếng tra hỏi anh - anh làm ơn có thể không tỏ ra thâm tình như chưa hề chia tay cô được không?

Rõ ràng là anh... chưa bao giờ quan tâm đến cô .

————