Chương 4-1: Chân Thành Gửi Tặng

Dựa vào hiệu suất làm việc của gia nhân Bùi gia, hai ngày sau, Bùi Tuyên đã biết được tình huống của chủ nhân tiểu viện. Đôi lông mày mảnh khảnh của nàng nhíu lại: “Mù bẩm sinh?”

“Đúng vậy, nàng ấy sinh ra đã mù, không chỉ có Tây Ninh Bá không thích đứa con gái này, mà phu nhân Tây Ninh Bá cũng rất chán ghét nàng, coi nàng như mầm họa, một tai tinh. Nàng ấy không được hưởng đãi ngộ một thiên kim nên có, mấy năm nay có thể sống sót được đã xem như không tệ.”

Lão bộc sinh lòng cảm khái, dùng một câu để tổng kết: “Cô nương này mệnh khổ.”

Trái tim Bùi Tuyên nhói đau, miệng lẩm bẩm: “Thì ra là nhìn không thấy... Chẳng trách, chẳng trách nàng...”

Cô nương uốn gối ngồi trên thềm đá, mặc y phục màu đỏ, khuôn mặt mỉm cười, tựa như có thể thản nhiên chấp nhận hết thảy mọi sóng gió và bất công của cuộc đời, điềm tĩnh dịu dàng, nói không nhiều, nhưng giọng lại rất dễ nghe.

Quần áo cũ kỹ, thân hình nhỏ hơn so với những cô nương cùng tuổi, khuôn mặt nhợt nhạt, phía sau là căn nhà ngói tồi tàn.

Thật ra tất cả những dấu vết về sự khốn khổ của cô đều có thể thấy rõ khi họ gặp nhau lần đầu, nhưng vì Bùi Tuyên chỉ mải để ý đến trái tim mình đang đập thình thịch, nên đã bỏ qua những chi tiết vụn vặt không đáng làm người phải lưu tâm kia.

“Sao vợ chồng Tây Ninh Bá lại chấp nhặt miệng đời tới vậy? Một cô nương tốt như thế, sao có thể là mầm họa, là tai tinh? Đúng là buồn cười!”

Ngó thấy dáng vẻ kích động của nàng, lão bộc bổ sung: “Ngày lang quân gặp cô nương kia, là sinh nhật mười tám tuổi của nàng, cũng là sinh nhật của Tam cô nương phủ Tây Ninh Bá.”

“Cái gì?”

Bùi Tuyên khẽ vuốt trán, không thể tưởng tượng được: “Ta thật sự không ngờ trên đời lại có bậc cha mẹ như thế, con gái lớn thì phải sống vất vưởng trong căn nhà ngói đổ nát, trong khi tiệc sinh nhật của con gái út lại được tổ chức hết sức vẻ vang, linh đình.”

Nàng không chút khách khí mà mỉa mai mấy câu. Lão bộc liếc xem ánh mắt của nàng, nói: “Lang quân, kỳ thi Đình sắp đến rồi, ngài nên thu lại tâm tư.”

“Lòng ta hiểu rõ.”

Nàng quay lại chỗ chiếc bàn học nằm cách đó vài bước, cầm một quyển sách lên và bắt đầu ôn tập.

Thấy nàng lại chăm chỉ học tập, lão bộc không dám quấy rầy, bước lui lại rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng kín cửa.

Thư phòng im ắng.

Nửa khắc sau, Bùi Tuyên buông quyển sách, nhìn chằm chằm vào khoảng không mà thẫn thờ, lẩm bẩm: “Sinh nhật mười tám tuổi, vậy mà ta lại chẳng nói được với nàng một lời chúc mừng.”

Nàng xoay cổ tay, những ngón tay thon dài đùa nghịch với cây bút lông sói trong tay, một lúc sau thì đưa ra quyết định.

“Ta phải nghĩ cách cảm tạ nàng ấy.”

“Cảm tạ ai?”

Bùi phu nhân đánh giá ‘con trai’ của mình.

Bùi Tuyên đứng bên cửa sổ, cười khẽ, quay đầu nhìn lại: “Trưởng nữ nhà Tây Ninh Bá. Nàng đã cứu con. Nếu không có tấm chiếu nàng trải ra trước đó, lúc con té xuống, chắc chắn đã bị thương nặng.”

“Vô duyên vô cớ, vì sao nàng lại trải chiếu sát bên chân tường?”

“Ngẫu hứng mà làm chăng, ai biết được? Dù sao thì con cũng đã chịu ơn của nàng, ơn này không thể không trả.”

Bùi phu nhân nhấp một ngụm trà nhỏ, hỏi: “Con muốn trả như thế nào?”

“Con ra mặt, có phải rất không thích hợp? Sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương nhà người ta.”

Bề ngoài nàng vẫn là con trai trưởng của Bùi gia, dựa vào các tầng quan hệ được thiết lập của bậc cha chú mới tránh được phần ‘xác minh danh tính’ trong kỳ thi. Một khi đã lựa chọn con đường làm quan, cả đời này nàng chỉ có thể lấy thân phận nam tử mà tồn tại.

Ở Đại Chiêu, từ sau bảy tuổi thì vấn đề nam nữ khác biệt rất được coi trọng, nếu có ai qua lại với người khác giới sau lưng cha mẹ, sẽ khó tránh bị gán cho cái tội vụиɠ ŧяộʍ.

Bùi phu nhân hiểu được nỗi băn khoăn của nàng. Vì để cho nàng yên tâm tham gia thi Đình, miệng bà liên tục đáp ứng.

Để thể hiện sự trang trọng, Bùi phu nhân đã chuẩn bị lễ vật, đích thân đi đến phủ Tây Ninh Bá.

Cha của Bùi Tuyên là Tể tướng đương triều, một vị trọng thần nắm giữ thực quyền dưới chân thiên tử, xét về thân phận và địa vị, ít nhất có thể bỏ xa ‘Tây Ninh Bá’ mười tám con phố.

‘Tây Ninh Bá’ là tước vị cha truyền con nối, chẳng qua dùng để lòe người, vì truyền đến nay thì Thôi gia đã không còn ai làm quan trong triều nữa, chỉ treo mỗi cái hư danh hoa mỹ, thuộc tầng lớp mạt hạng trong giới quý tộc Tây Kinh, đặc biệt là những năm gần đây đã bị các nhà xa lánh, e đến mạt hạng cũng sắp không trèo lên nổi.

Tể tướng phu nhân vừa tới cửa, giống như ngọn đuốc ném vào trong đống củi khô, nháy mắt đã làm cả tòa phủ đệ bốc cháy.

Trong phủ bận rộn tiếp đãi khách quý, vợ chồng Tây Ninh Bá được yêu mà sợ, cùng ngồi ở ghế phụ.

Qua ba tuần trà thăm hỏi, phu nhân Tây Ninh Bá thận trọng hỏi: “Không biết phu nhân đến phủ chuyến này là vì chuyện gì?”

Bùi phu nhân mỉm cười: “Con ta nghịch ngợm, mấy ngày trước thi Hội xong thì nó hăng hái chạy đi thả diều, diều rơi xuống tường viện quý phủ, vì đuổi theo lấy nên nó trèo lên tường, người hầu la lên dọa đến nó, khiến nó vô tình ngã vào trong viện quý phủ.”

Tây Ninh Bá nghe qua, đáy lòng run rẩy một trận: “Lang quân phúc trạch thâm hậu, nhất định bình an vô sự!”

“Quả thực nó không sao.” Nụ cười trên môi Bùi phu nhân chân thành thêm hai phần: “Nói tới cũng thật trùng hợp, tình cờ có người đã trải một tấm chiếu vừa dày vừa lớn ở bên cạnh tường, cứu được nó, nhờ vậy mà nó mới may mắn thoát nạn.”

“Là ai?” Đáy mắt phu nhân Tây Ninh Bá dâng lên một trận cuồng nhiệt, nóng lòng muốn từ trong miệng đối phương nghe được tên đứa con gái yêu của mình.

Con trai trưởng của Bùi gia sắp bước sang tuổi mười tám, một khi đỗ đạt, chắc chắn hôn sự sẽ liền được bàn tính. Trong lòng bà ta chợt có tia sáng lóe lên, tựa hồ đã hiểu vì sao Bùi phu nhân sẽ đến cửa Thôi gia.

Chẳng lẽ là coi trọng nữ nhi của bà, muốn làm mai cho con trai mình?

Chuyện vợ chồng Tây Ninh Bá ngược đãi con gái lớn, Bùi phu nhân đã nghe lão bộc nói qua, đối với hành vi của bọn họ cảm thấy khá chướng mắt, cố tình không nói ngay cô nương sống trong căn nhà ngói đổ nát ở Nam viện.

“Là thiên kim quý phủ.”

Vào ngày Bùi Tuyên rơi từ trên tường xuống, trong phủ mọi người đều đang lo chúc mừng sinh nhật Thôi Đại, phàm kẻ có đầu óc đều sẽ không cho là chính Thôi Đại đã cứu người.

“Ta muốn gặp vị cô nương kia, thay Tuyên nhi nhà ta trực tiếp nói lời cảm tạ nàng ấy.”

“Phu nhân chờ một lát.”

Phu nhân Tây Ninh Bá xoay người, khẩn trương ra lệnh cho người hầu đi tìm Tam tiểu thư.

Thôi Đại đang lười biếng cho cá ăn bên hồ, bị thân tín của mẹ mình kêu gọi, nghe nàng nói quá, lầm tưởng Tể tướng phu nhân đã chọn mình làm con dâu tương lai của nhà họ Bùi, tự nhiên là vui mừng khôn xiết.

Sau khi trở về phòng, nàng tỉ mỉ trang điểm một phen, thân tín sốt ruột chờ đợi cho tới khi nhìn thấy nàng bước ra với khuôn mặt ửng đỏ.

“Đi mau thôi, không thể để khách quý đợi lâu.”