Chương 1-2: Giấc Mơ Thiếu Nữ

Vừa mở mắt, rồi lại nhắm mắt, ngày mai rất nhanh đã đến.

Bạch Cáp phát hiện, sau khi cô nương rơi xuống nước rồi tỉnh lại thì luôn thích ngây người nhìn một nơi. Vốn dĩ trước đây cô nương đã thích ngây người, bây giờ bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Cô lo lắng đến mức chỉ trong thời gian một chén trà đã đếm đi đếm lại số tiền đồng giấu trong ống trúc tận những ba lần, nghĩ muốn tìm một đại phu giỏi để khám đầu óc cho cô nương, nhưng số tiền ít ỏi này e là còn lâu mới đủ.

Cô thầm thương xót Thôi Đề.

Bề ngoài, Thôi Đề là thiên kim Bá gia, tuy nhiên tất cả mọi người trong phủ đều biết thiên kim chân chính không phải cô, mà là muội muội của cô – Thôi Đại.

Thôi Đại xếp thứ ba, là con gái út của phu nhân, mười bốn tuổi, tính tình nhõng nhẽo lại ngang ngược, sống trong Bắc viện tráng lệ, nô tài dựa chủ, đám người Bắc viện đều không phải đèn cạn dầu.

“Tới rồi.”

“Cái gì tới ạ?”

Thôi Đề ngồi thẳng dậy: “Ngươi giúp ta nhìn xem, coi có phải Tam muội tới không?”

Thôi Đại?!

Bạch Cáp giật mình, vội vàng hướng mắt ra cửa nhìn xung quanh.

Không lâu sau khi dùng qua bữa sáng, biết được hôm trước người mù sống trong căn nhà ngói tồi tàn đã rơi xuống nước, Thôi Đại ‘tốt bụng’ dẫn một đám người hầu thích xem náo nhiệt nghênh ngang đi tới.

Đi tới cửa phòng, nàng ghét bỏ mà vẫy vẫy tay: “Cái mùi gì thế? Sao lại thối như vậy?”

Hạ nhân tinh mắt, không thèm chào hỏi đã xông vào tiểu viện, nhìn xung quanh một lượt: “Bẩm Tam cô nương, là phân thỏ ạ.”

Nghe nói là phân thỏ, Thôi Đại khom lưng muốn nôn: “Thật là người nào thì phẩm vị đó, mà thôi, nể tình nàng ta rơi xuống nước, ta đây cố mà đi vào vậy.”

Phân thỏ là dùng để bón đất trồng rau, Thôi Đề bị mù, tai đặc biệt thính, trí nhớ cũng không tệ.

Trong mơ, những lời Thôi Đại nói qua cùng mới rồi không khác một chữ, sau đó nàng vẫn là không chịu được mùi phân thỏ, sai người gϊếŧ chết cả bầy thỏ cô nuôi.

Cô ngơ ngác nghĩ: Hoá ra giấc mơ cũng không phải giấc mơ, mà là kiếp trước cô đã trải qua.

Vậy tại sao cô lại trở về?

Là bởi vì chết ở hồ sen ư?

Cô chết, Bùi Tuyên có vì cô mà rơi nước mắt? Hoặc là nói, kiếp này vẫn sẽ có Bùi Tuyên?

Bị nhốt trong khoảng sân nhỏ này quanh năm, không biết việc đời như thế nào, liệu ở Tây Kinh có một Bùi gia tiếng tăm lừng lẫy không. Nghĩ đến không có Bùi Tuyên, không có vị phu quân tốt mà cô được ban cho trong giấc mộng, trái tim Thôi Đề bất giác nhói đau.

“Đại tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy, sao sắc mặt lại kém thế?”

Thôi Đại vẫn luôn coi thường người mù này, cha không thích, mẹ cũng không ưa, từ khi nàng bắt đầu ghi nhớ được, bên cạnh luôn có người nhắc nhở nàng phải tránh xa người mù ra, đỡ bị lây dính vận rủi.

Trước mười tuổi, nàng coi lời này là thật, e sợ mình sẽ bị ô uế; sau mười tuổi, nàng nếm trải niềm vui hành hạ người khác, một lần phát nghiện, từ đó không thể vãn hồi.

Cho dù có chơi chết ả mù đi nữa, cha mẹ nàng cũng sẽ không quan tâm.

“Không phải chỉ là hai túi gạo, có đáng để đại tỷ tỷ cùng tiểu muội so đo? Đây này, hôm nay ta mang gạo tới cho tỷ, nhân tiện nhận lỗi với tỷ.”

Nàng mở miệng túi, bốc một nắm gạo trắng, gạo tràn qua kẽ tay như cát chảy, rơi xuống đất.

Thiếu nữ chặc lưỡi hai lần, ngây thơ mà độc ác: “Đại tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, tỷ có thể qua được mấy ngày?” Nàng vờ ai nha một tiếng: “Sao ta lại quên mất, đại tỷ tỷ là người mù, nhìn không thấy.”

“Ngươi...“

“Bạch Cáp, câm miệng!”

Cô đi trước Thôi Đại giáo huấn hạ nhân, Thôi Đại phất tay áo hừ lạnh, không muốn so đo với một nha hoàn hèn hạ, sau đó nàng giơ tay lên, nô tài hèn hạ liền bị người kéo sang một bên.

“Tam muội muội, ta không tiễn.”

“Ai muốn ngươi tiễn? Một người mù, lo tốt cho chính mình trước đi, kẻo có ngày rơi xuống hồ nước, chết như thế nào cũng không biết.”

Nàng cố tình đợi một hồi, nhưng không thấy đối phương tức giận, ngay cả nha hoàn ti tiện kia cũng mặt mày ủ rũ đứng yên một chỗ, Thôi Đại mất hết hứng thú: “Chúng ta đi!”

Người Bắc viện kéo nhau đi khỏi, Bạch Cáp không nhịn được oán giận: “Cô nương! Người ngăn cản nô làm gì? Nàng nói chuyện quá đáng như vậy...”

“Xác thực quá đáng.”

Thôi Đề bất đắc dĩ nói: “Nhưng chúng ta có thể làm gì đây?”

Đời trước, Bạch Cáp tức giận không nhịn được nói thêm mấy chữ, kết quả liền ăn phải một cái tát. Mà cô, vì bất bình đứng ra bênh vực Bạch Cáp, kết quả lại bị cha phạt bỏ đói hai ngày.

Hai ngày sau, cô và Bạch Cáp đói đến váng đầu hoa mắt, chật vật kéo thân thể mềm nhũn trở về.

Sau lưng là đủ lời giễu cợt chẳng buồn che giấu, rất nhiều người cười nhạo cô mắt mù nên tâm cũng mù theo, suy nghĩ kỳ lạ, vậy mà thật sự coi mình là chủ tử.

Lần này, cô không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Thôi Đề ngồi lên chiếc ghế dài đã nhiều năm rồi chưa được tu sửa, chiếc ghế sạch sẽ nhưng không đủ chắc chắn, vừa ngồi xuống đã có cảm giác lung lay.

Cô còn biết Bạch Cáp cũng sẽ đến ngồi, gục đầu cùng cô oán giận, sau đó ‘lão bằng hữu’ đã làm bạn với bọn họ nhiều năm này không chịu nổi gánh nặng mà gãy mất.

“Ngươi ngồi ghế vuông đi.”

Bạch Cáp vừa mới nhấc chân, lập tức khựng lại, kinh ngạc thầm hỏi làm sao cô nương lại biết mình sắp tới ngồi.

Cô ngoan ngoãn ngồi ở đối diện, bả vai sụp xuống: “Cô nương, chúng ta không thể để bị ức hϊếp mãi được, nếu còn bị ức hϊếp thêm nữa, chủ tớ chúng ta làm sao sống nổi đây?”

“Ta biết, ta đang nghĩ biện pháp, ngươi đừng làm ồn.”

Bạch Cáp liếc cô một cái, thầm bất đắc dĩ, cũng không tin cô nương nhà mình có thể nghĩ ra được biện pháp tốt gì.

Nắng sớm tươi đẹp, năm tháng mơ màng.

Cô đã gặp Bùi Tuyên khi nào?

Là sau cơn mưa xuân, có con diều bay qua đầu tường.

Một người từ trên tường rơi xuống, khi ngã xuống phát ra một tiếng ‘ai da’, âm thanh êm dịu, tô điểm cho giấc mơ thiếu nữ của không biết bao nhiêu cô nương.