Mùa xuân ở Tây Kinh thật đẹp, lá liễu xanh non, hoa đào hồng thắm, núi sông dưới ngòi bút họa sư trở thành một bức tranh thái bình phồn vinh đáng để ca tụng.
Chim họa mi có bộ lông xinh đẹp giơ một chân đứng trên ngọn cây. Đám mây trắng tinh, bầu trời trong xanh. Tất cả sự tươi sáng, đẹp đẽ và bao la hùng vĩ của thế gian đều theo nhau kéo đến.
Sáng sớm, tiếng chuông đầu tiên vang lên nơi tòa tháp cổng thành, vạn vật sống động như nước, như một cuộn giấy từ từ khai mở.
Tường thành cao cao cùng nhà ngói thấp bé, bá tánh vất vả ngược xuôi kiếm sống cùng những thiếu niên quần là áo lượt.
Nhà ai nghênh đón tân nương, nhà ai kéo đàn hát ca, đủ kiểu chúng sinh được gói gọn trong một bức tranh, muôn hình muôn vẻ, tương tự mà khác hẳn.
Mùa xuân rất tươi sáng, nhân gian cũng thật tươi đẹp, đáng tiếc Thôi Đề lại không thể nhìn thấy.
Thôi Đề là một người mù.
Trên danh nghĩa, cô là con gái của Tây Ninh Bá, nhưng thực chất cô chỉ là một kẻ đáng thương bị mọi người khinh rẻ và mang ra bàn tán.
Trong sân phụ đổ nát, chim hoàng anh hót, cành liễu xanh xanh, khói trắng bốc lên từ ống khói, Thôi Đề chìm vào một giấc mơ rất dài rất dài.
Trong mơ, cô vẫn là con gái lớn của nhà họ Thôi, sinh ra đã mù, cha không thương, mẹ không yêu, bị người ghẻ lạnh, chịu người chế nhạo, thậm chí ngay đến một hạ nhân trong phủ cũng dám coi thường cô.
Khi dể cô bị mù, bọn họ thích dựng chướng ngại vật trên con đường cô đi qua hàng ngày, nhìn cô té ngã, rồi nhìn cô bò dậy, sau đó trốn ở chỗ tối mà ôm bụng cười to.
Cô bị ức hϊếp, tức đến phát khóc không chỉ một lần, mỗi lần khóc cô đều lau nước mắt và tự nhủ đừng khóc, khóc có ích gì?
Sẽ không có ai vì cô mà đau lòng.
Nhưng sau đó, vậy mà lại có người đau lòng vì cô.
Người đau cô chính là con trai lớn tài hoa nức tiếng của nhà họ Bùi – Bùi Tuyên.
Thời điểm cô túng quẫn, bất lực nhất, Bùi Tuyên đã dành cho cô sự tôn trọng lớn nhất với tư cách một con người, đón cô vào cửa bằng kiệu lớn tám người khiêng, cho cô vị trí chính thê, cùng cô ước thệ răng long đầu bạc.
Hắn nguyện ý nâng niu cô, che chở cô, sẽ kịp thời đỡ cô trước khi cô té ngã, sẽ kiên nhẫn gỡ những chiếc xương cá nhỏ cho cô, sẽ vì cô trách tội hạ nhân vô lễ, ngâm cho cô nghe những lời lãng mạn gió trăng, sẽ ôm cô, thỉnh thoảng hôn cô, cũng không trách cứ, coi khinh cô.
Mọi người đều coi cô như gạch ngói sứt mẻ, chỉ có hắn, là quý cô như ngọc đẹp, kính cô như trăng sáng.
Thôi Đề rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, tới mức dù biết rõ có là mơ cũng không muốn tỉnh dậy.
Cô muốn báo đáp hắn, cho dù mọi thứ đều giả, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, cô vẫn muốn báo đáp hắn.
Buồn cười là ngay đến trong mơ cô cũng bị mù.
Là một người mù, việc cô có thể làm rất hạn chế, vậy nên sau khi kết hôn cô đã buông bỏ sự dè dặt, một lòng nghĩ vì Bùi Tuyên sinh con dưỡng cái, báo đáp thật tốt ân tình đoái thương của hắn.
Nhưng trước sau Bùi Tuyên đều không chịu viên phòng với cô.
Trong mơ, Thôi Đề buồn bã đến mức nuốt không trôi, ngày một hao mòn.
Trong căn nhà ngói, thị nữ Bạch Cáp của Thôi Đề sốt ruột đến rối tinh rối mù.
Bạch Cáp dùng khăn lông ướt liên tục lau trên trán, trên mặt cô nương nhà mình, lo lắng nếu cơn sốt không giảm, lúc đó cô nương không chỉ mang danh người mù mà còn bị sốt hỏng đầu óc, biến thành một tên ngốc nữa thì phải làm sao?
Cô lẩm bẩm trong miệng những lời cầu xin gia gia cùng nãi nãi, hi vọng thần linh trên trời sẽ nhìn thấy tình cảnh thê thảm của chủ tử mình, nhìn xem cô gái mù này đã sống vất vả ra sao, nhìn xem trái tim nhân hậu của cô, những đau khổ, uất ức mà cô đã phải chịu đựng suốt bao năm qua.
Thường nghe nói người thiện lương ắt có phúc báo, vậy cô nương nhà cô mới là người nên được ‘phúc báo’ nhất.
Tại sao vận rủi cứ bám riết lấy cô nương không chịu buông tha? Tại sao khó khăn trắc trở cứ mãi quấn lấy cô nương?
Đều là cốt nhục Bá gia, nhưng chỉ vì hai mắt bị mù mà trở thành nghiệt chủng không được phép gặp người. Bạch Cáp cắn răng, hốc mắt rưng rưng: “Cô nương, người nhất định phải ráng lên, nô vẫn đang chờ người trở mình đây.”
Mặt trời ngả về Tây.
Bạch Cáp đã chăm sóc chủ tử suốt đêm, sớm đã thấm mệt, bây giờ lại hầu hạ thêm một ngày, rốt cuộc thân thể không chịu nổi nữa mà loạng choạng ngã xuống chiếc giường cỏ thϊếp đi.
Khi cỏ khô trên giường vang lên tiếng động, Bạch Cáp giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy Thôi Đề sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầy đầu nằm đó, cô vừa mừng vừa sợ: “Cô nương! Người đã vượt qua rồi sao? Thật tốt quá, thật tốt quá! Cô nương... hu hu hu...”
Cô che mặt, khóc thành tiếng: “Rốt cuộc người cũng vượt qua được rồi, nô còn tưởng, còn tưởng... Người hù chết nô!”
Cảnh trong mơ quá dài, cần mất một chút thời gian mới có thể hồi phục tinh thần, chưa kể trong mơ Thôi Đề không chỉ kết hôn mà cuối cùng còn bị đẩy xuống hồ sen, chết đuối.
Lúc sắp chết, cô còn cẩn thận suy nghĩ một vấn đề: Bùi Tuyên thương cô, quý cô, nhưng không yêu cô.
Thôi quên đi.
Giấc mơ này thật kỳ lạ, điều thú vị chính là cô không chỉ mơ thấy có người đau cô, bảo vệ cô, tôn trọng cô, thương cô, cưới cô mà còn mơ thấy một vị thần tiên cưỡi hạc đến giúp cô mở ra linh nhãn.
Thật đúng là muốn nhìn thấy, muốn đến điên luôn rồi.
“Cô nương, sao người còn có thể cười được chứ? Hôm qua người ngã xuống nước, lúc trở về đã phát sốt rất nghiêm trọng. Đám nô tài Bắc viện quá ngang ngược, lần này chúng ta không thể bỏ qua như vậy được!”
“Nô tài Bắc viện?”
“Đúng vậy!”
Thấy đầu óc cô nương vẫn chưa tỉnh táo lắm, Bạch Cáp nhẹ nhàng thở ra: “Đám nô tài Bắc viện cắt xén khẩu phần ăn của chúng ta, nô tức giận tranh cãi với các nàng, kết quả các nàng lại to gan đến mức dám ra tay với cô nương. Cô nương rơi xuống nước, thân thể nhiễm lạnh, trở về chưa bao lâu liền phát sốt...”
Nhìn vẻ mặt Thôi Đề không được bình thường, trong lòng cô hoảng hốt một phen: “Cô nương, Bạch Cáp nhát gan, người đừng dọa nô...”
Thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Trong mơ, cô bị người ở Bắc viện ức hϊếp, rơi xuống ao cá ở sân sau, toàn thân ướt sũng, là Bạch Cáp đã cứu cô lên, khi về đến nơi ở thì cô lên cơn sốt cao, mém tí thì toi mạng.
Sau đó, Thôi Đại làm bộ làm tịch đến thăm cô, nói là đến xin lỗi, vậy mà lại ra tay cho Bạch Cáp một cái tát, cô đứng ra bênh vực Bạch Cáp, lại bị cha chạy qua răn dạy một trận, còn bị phạt bỏ đói suốt hai ngày.
Là mơ, hay không phải mơ? Nếu là mơ, vì sao khi tiên nhân giúp cô mở ra linh nhãn cô vẫn không thể nhìn thấy? Còn nếu không phải, làm sao cô có thể giải thích được những điều đã xảy ra trong giấc mơ?
“Cô nương? Cô nương?”
“Ta đây.”
Giọng Bạch Cáp nghẹn ngào: “Cô nương, nô sẽ tích cóp tiền mời đại phu tốt cho người, người đừng bỏ cuộc, cho dù có bị tổn thương đầu óc thì cũng sẽ khỏe lại được thôi.”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Thôi Đề thử đưa tay, nghĩ sờ mặt cô, kết quả không sờ đến mặt mà chạm vào bả vai của Bạch Cáp. Cô ấn lên vai Bạch Cáp: “Chờ chút, ta cần xác nhận một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
“Ngày mai ngươi sẽ biết.”