Chương 8: Bản tôn thích nhất làm khó người khác

Thẩm Nguyên Chỉ ngồi ở hành lang trong viện, gió đêm thổi loạn tóc nàng, tản mát tại bộ váy trắng dưới ánh trăng giống như tiên tử.

Lúc này trong tay nàng cầm một khối ngọc bội bằng ngọc lục lam, phía trên khắc những hoa văn cổ xưa và huyền bí.

Nàng không biết nó xuất hiện trên người mình từ lúc nào, đêm hôm đó khi nàng thay quần áo nó đột nhiên rơi ra từ ống tay áo, chẳng lẽ là của tên ngốc kia?

Nghĩ đến người nam nhân xuất hiện ở đời trước mà nàng hoàn toàn không biết gì về hắn, Thẩm Nguyên Chỉ trong lòng tràn đầy oán hận, nếu không phải hắn, mình cũng sẽ không mơ hồ gả cho Long Tư Duệ, càng sẽ không sinh hạ hài tử mà không biết cha nó là ai, không có năng lực bảo hộ nó, cuối cùng còn hại nó bị sát hại.

Nàng vốn nên phi thường hận hắn mới phải, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt ngây thơ vô tội kia, lòng nàng tràn ngập phẫn nộ giống như đánh vào bông, căn bản không phát tiết được.

“Bịch” một tiếng, mặt hồ bắn lên một mảnh bọt nước.

“Tiểu thư, người ném thứ gì vậy?” Thiên Thiên lúc này đi tới, trong tay còn bưng thứ gì đó.

“Rác rưởi mà thôi, thuốc phong hàn của ta sắc xong chưa?”

Thiên Thiên do dự một chút, mới tiến lên, vừa mới tới gần liền có một mùi hương gay mũi đập vào mặt.

“Tiểu thư, thuốc này đối với thân thể nữ tử có tổn hại, em có chút bận tâm......”

“Không có việc gì, ta cũng chỉ phòng ngừa vạn nhất.” Thẩm Nguyên Chỉ không có nửa phần do dự nhận lấy.

Không sai, đây chính là thuốc tránh thai!

Kiếp trước nàng bởi vì một đêm kia mà mang thai, nghĩ đến đứa con vừa mới sinh ra đã bị gϊếŧ chết một cách tàn nhẫn, tim nàng như bị dao đâm, đã không bảo vệ được, chi bằng ngay từ đầu nó không nên tồn tại, như thế đối với tất cả mọi người đều tốt!

Một đời này nàng sống với mục đích báo thù, để Long Tư Duệ cùng Lăng Nhược Yên phải nợ máu trả bằng máu, bây giờ thù lớn chưa trả, nàng không thể để bất cứ ai trở thành trở ngại của nàng.

Nghĩ đến đây, nàng dứt khoát ngửa đầu uống sạch bát thuốc.

Lúc này đột nhiên một trận gió mạnh thổi tới, mang đến một cỗ hương thơm kì quái, nàng đột nhiên cảm thấy mũi có chút ngứa, nhịn không được hắt hơi một cái, tay nàng run lên, bát thuốc trong tay rơi thẳng xuống đất.

“Từ đâu tới trận gió lạ, bệnh phong hàn của tiểu thư còn chưa có khỏi hẳn, người không sao chứ?”

Thẩm Nguyên Chỉ nheo mắt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên hỏi: “Thiên Thiên, em có ngửi được hương thơm gì kì quái không?”

“Hiện tại là mùa xuân, khắp nơi đều là hương hoa, tiểu thư nói chính là hương hoa trong hoa viên sao!”

Nàng nhất thời cũng không nói được, đích thật là một cỗ hương thơm, nhưng lại không giống hương hoa, hôm nay gió đêm yên lặng, liền cành liễu đều đứng im bất động, như vậy trận gió vừa rồi......

Không đợi nàng tiếp tục suy nghĩ, liền bị âm thanh hoảng sợ của Thiên Thiên làm rối loạn mạch suy nghĩ.

“Ai nha, thuốc này......”

Thẩm Nguyên Chỉ nhìn mảnh vỡ rơi lả tả trên mặt đất, thở dài: “Ngày mai lại sắc một phần đi!”

......

Mây đen che ánh trăng, mấy thân ảnh hắc y nhân dưới bóng đêm giống như quỷ mị, trong nháy mắt liền tới cửa một trạch viện ở thành Tây tường cao xây bằng ngói lưu ly, lặng yên không một tiếng động đi vào, phảng phất giống như u linh.

Bên trong đình viện lượn lờ mùi hương thơm ngát, dưới ánh trăng một thân ảnh đang pha trà, nhất cử nhất động đều cực điểm ưu nhã.

Mấy hắc y nhân đáp xuống trong nháy mắt, nam nhân ngồi trong đình khoan thai mở miệng: “Sự tình đều đã làm xong?”

“Theo phân phó của chủ thượng, chỉ là......”

“Làm sao?”

“Nàng giống như rất tức giận, còn......” Nói đến đây, Diệu Nguyệt Sao Trời bốn ám vệ cũng không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Như thế nào?”

“Còn đem Cửu Tiêu Hoàn xem như rác rưởi ném đi!”

Cái nữ nhân ghê tởm kia, nàng có biết hay không mình làm cái gì, Cửu Tiêu Hoàn vừa xuất hiện, có thể gây ra thiên hạ đại biến, nếu không phải bọn hắn không đánh nữ nhân bọn hắn đã muốn xông tới đánh cho nàng nhừ tử!

“Két!” Âm thanh chén trà nứt vỡ, khí tức quanh người nam nhân lạnh thấu xương, lại không giảm nửa phần phong hoa, tay áo vung lên giữa, những mảnh vỡ kia liền bị quét vào trong hồ nước, chỉ có khe hở ngón tay ẩn ẩn lộ ra mấy sợi tơ máu.

Không người nào dám nói chuyện, không khí yên tĩnh như chết.

Hồi lâu sau, mới truyền đến một tiếng cười khẽ, mang theo vài phần nghiền ngẫm cùng ngả ngớn.

“Bản tôn thích nhất làm khó người khác, nàng không muốn cái gì, bản tôn càng muốn để nàng lưu lại!”

Diệu Nguyệt Sao Trời hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nói tiếp, chủ thượng nói đến tột cùng là Cửu Tiêu Hoàn hay là......

Đáp án hiển nhiên không cần nói cũng biết.

Chủ thượng từ trước đến nay thích chơi đùa, nhưng lúc này có phải hay không chơi quá lớn?

Lại nói bất quá chỉ một đêm mà thôi, nào có chuyện trùng hợp như vậy, chủ thượng không khỏi đánh cược có chút không phải lúc?

“Sự tình ở Hoa Dung sơn trang có đầu mối chưa?”

“Thuộc hạ vô năng, xin chủ thượng trách phạt.” Kỳ thật bọn hắn cũng đã tận lực, chỉ là nhiệm vụ lần này có chút khó giải quyết.

Hoa Dung sơn trang là tại mấy năm gần đây phát triển, lấy danh nghĩa tửu lâu, tiền trang, bố trang nhiều vô số kể, ngắn ngủi trong vòng năm năm trải rộng khắp toàn bộ Long Vũ, thậm chí còn phát triển đến quan ngoại.

Chủ nhân Hoa Dung sơn trang, tự xưng là Hoa Dung phu nhân, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người thấy diện mạo thật của nàng.

Nữ nhân kia hành tung cực kỳ thần bí, bọn hắn truy lâu như vậy đều không có một chút tin tức, bốn ám vệ cảm thấy, Hoa Dung phu nhân có thể thành lập được một mảng lớn thương nghiệp đế quốc như vậy, chắc là một cái lão bà đã qua năm mươi tuổi, sắp gần đất xa trời.

“Đúng là nên phạt, trước hết ghi tạc trên đầu của các ngươi, bất quá bản tôn ngược lại có một chút manh mối.” Nam tử từ trong ngực lấy ra một lệnh bài, ném tới trước mặt bọn họ.

Lệnh bài chế tạo từ bạch ngọc thượng đẳng, phía trên khắc một đóa hoa mai sinh động như thật.

Hai mắt tứ đại ám vệ lập tức tỏa sáng, là Hoa Mai lệnh!

Hoa Dung sơn trang thiết lập mười hai phường, lấy tín vật Mẫu Đơn, Thanh Liên, Thược Dược, Bách Hợp, Đinh Hương, Đỗ Quyên, Tử Đằng, Ngọc Lan, Hoa Nhài, Hải Đường, Tường Vi, Nguyệt Quế rồi vẽ thành mười hai đồ án, mỗi vị phường chủ cầm một lệnh bài, quản lý trong phạm vi chức trách của mình.

Mà trong thiên hạ người duy nhất có tư cách sử dụng Hoa Mai lệnh, cũng chỉ có một người —— Hoa Dung phu nhân!

Đoạn thời gian trước Hoa Dung sơn trang đột nhiên truyền ra tin tức Hoa Dung phu nhân muốn quy ẩn, gây nên sóng gió to lớn, chủ thượng lập tức sai bọn hắn đi điều tra, Hoa Dung phu nhân là một nữ nhân vô cùng có dã tâm, còn chưa đem sản nghiệp của Hoa Dung sơn trang trải rộng khắp toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục làm sao có thể tuỳ tiện thu tay lại?

“Cái Hoa Mai lệnh này, là tại tửu lâu lớn nhất kinh đô Vân Hề lâu phát hiện, tháng sau là Bách Hoa Yến mỗi năm tổ chức một lần của Vân Hề lâu. Tiếp theo nên làm như thế nào, còn cần bản tôn nhắc nhở không?”

Hoa Mai lệnh xuất hiện ở Vân Hề lâu, nói cách khác ngày đó Hoa Dung phu nhân nhất định sẽ lộ diện!

Bốn ám vệ lĩnh mệnh, bằng tốc độ nhanh nhất biến mất.

Trong viện chỉ còn lại một mình nam tử, hắn uống một hớp nước trà đã lạnh, nhìn lòng bàn tay đã khô vết máu, âm thầm nhíu mày, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.

“Bọn hắn đã đi làm chuyện khác, vậy nữ nhân bên kia chẳng phải không có ai để ý sao?”

“Như vậy, liền tự hắn đi nhìn chằm chằm đi!”