Chương 3: Tỷ tỷ, ngươi thật hung dữ, ngươi làm ta sợ

Thời điểm ở Lâm Thủy các Thẩm Nguyên Chỉ đã không chịu đựng được nữa.

Nàng lảo đảo chạy đi, trên đường đi cũng không gặp bất cứ ai, nghĩ đến đây chắc là kế hoạch của Long Tư Duệ tỉ mỉ an bài vì không muốn bị người khác phát hiện, làm hỏng chuyên tốt của hắn.

Mây đen tản ra ánh trăng trong sáng mà nhu hòa, chậm rãi đổ xuống hồ nước trong xanh, chiếu rọi những bông sen trên mặt nước.

Dưới ánh trăng, nữ tử da trắng như tuyết, thanh tuyệt động lòng người, quần áo ướt đẫm chăm chú phác họa ra đường cong mê người, phá lệ làm cho người ta suy tư.

Cả người Thẩm Nguyên Chỉ đều ngâm ở trong nước, rét lạnh tận xương nhưng vẫn không thể xua tan đi cỗ thân thể khô nóng, nếu không phải vừa vặn phát hiện cái hồ này sau đó nhảy vào, chỉ sợ hiện tại nàng đã mất lý trí.

Tiếp tục như vậy không được!

Nàng không chút do dự lần nữa rút xuống cây trâm đâm vào vết thương lúc nãy, nhìn máu tươi từ từ chảy ra nàng lại không cảm giác được mảy may đau đớn.

Giờ khắc này, trước mắt nàng mơ hồ hiện ra dáng vẻ của người thân bị chém đầu máu chảy đầy đất, còn có hài tử đáng thương của nàng vừa mới sinh ra đã bị bọn hắn tàn nhẫn gϊếŧ chết......

Nước mắt dần dần chảy ra, bi thương mãnh liệt xông thẳng vào đầu, nàng tích tụ ở tim đau không thở nổi.

Thẩm Nguyên Chỉ ngươi không thể ngủ, ngươi phải kiên trì, nếu không huyết hải thâm thù không có ai báo!

Nhưng dần dần nàng không thể kiểm xoát được ý thức cùng lý trí của mình nữa. Đang lúc nàng muốn từ bỏ lâm vào hôn mê, đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm, mang theo vài phần nghiền ngẫm cùng ác liệt, nhưng lại như băng lăng ngọc trụ trầm thấp dễ nghe.

"Vật nhỏ, ngươi thế nhưng lại chúng mê tình tán, trừ phi cùng nam nhân giao hợp, nếu không trong vòng ba canh giờ kinh mạch sẽ bạo liệt mà chết, coi như ngươi đem máu toàn thân chảy khô cũng không có chút tác dụng nào”

Thẩm Nguyên Chỉ giật mình, nơi này lại có người!

Hắn đứng khuất trong chỗ tối, nàng không thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ có thể cảm giác được dáng người thon dài như ngọc đang bao phủ lấy nàng.

Nam nhân đưa tay nâng cằm nàng lên, mượn ánh trăng nhu hòa tinh tế tường tận quan sát khuôn mặt có thể xem là dung nhan tuyệt sắc, dưới tác dụng của mị dược hai má nàng tản ra nhàn nhạt ửng đỏ, giống như hoa đào uyển chuyển mềm mại đáng yêu, câu dẫn hồn người.

"Ngươi không được qua đây!” Thẩm Nguyên Chỉ chỉ kịp nói một câu thân thể nàng đã bị hắn ôm vào ngực.

Trong sương mù, nàng cảm thấy một bàn tay thon dài đang cởi vạt áo của mình.

Quần áo đơn bạc trên người bị hắn một tấc lại một tấc lột ra, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết, trên cánh tay lộ ra một chấm đỏ phá lệ bắt mắt, điều này cho thấy nàng vẫn còn trong sạch thuần khiết, trong lòng nam nhân không hiểu sao vui vẻ, đưa tay ôm ngang nàng rồi đi ra khỏi hồ nước.

“Sẽ có chút đau, ta sẽ tận lực nhẹ một chút”

Thẩm Nguyên Chỉ cố gắng mở to hai mắt, nhưng trước mắt chỉ thấy được hình dáng mơ hồ, nàng căn bản không rõ người trước mắt đến rốt cuộc có bộ dáng gì.

Nam nhân hiển nhiên khôn khéo, cả người đều khuất trong bóng tối, vô luận là có tia sáng hắn đều nắm giữ góc độ vô cùng cẩn thận không để cho nàng có cơ hội nào nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Trong mũi nàng tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt mát lạnh dễ ngửi, khiến người ta say mê.

Cuối cùng nàng mất đi ý thức.

.......

Lúc tỉnh lại Thẩm Nguyên Chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mệt mỏi.

Trải qua một đêm không yên ổn, nàng ngước mắt nhìn xung quanh đây là một gian phòng lạ lẫm, đầu óc trống rỗng nửa ngày.

Đây là chỗ nào?

Nàng lập tức muốn đứng dậy, nhưng thân thể đau nhức căn bản không chống đỡ nổi, may mà có một cánh tay vững vàng đỡ ở phía sau nàng.

Thẩm Nguyên Chỉ ngẩng đầu lên liền đối diện với một khuôn mặt tuyệt mý có chút ngốc nghếch.

Mắt phượng chau lên, đôi mắt lấp lánh như sao trời mênh mông, môi đỏ như anh đào, hỗn tạp mát lạnh cùng mị hoặc, giống như một hồ hồng liên phun trào, phản chiếu tuyệt thế cùng phong hoa.

Hắn đến tột cùng là yêu hay là tiên, giống như nàng cũng không phân biệt rõ hiện tại là mơ hay là hiện thực.

"Tỷ tỷ nói không giữ lời, đêm qua đã nói sẽ cùng A Lăng chơi đùa, nhưng ngươi vậy mà ngủ thϊếp đi” Nam nhân nháy nháy đôi mắt tuyệt mỹ, trong mắt hiện ra một tầng hơi nước, tiếng nói trầm thấp như băng lăng ngọc trụ mang theo mấy phần ủy khuất.

Hôm qua......... Đêm qua!

Đầu Thẩm Nguyên Chỉ rốt cuộc chậm chạp vận chuyển.

Đêm qua nàng tương kế tựu kế phá hủy kế hoạch của Long Tư Duệ, lại bởi vì bản thân trúng mê tình dược mà nhảy vào trong hồ sen, muốn mượn nước lạnh làm cho mình hạ nhiệt nhưng không có tác dụng.

Về sau, nàng tựa hồ nghe thấy thanh âm của một nam nhân.....

Lại về sau, nàng cái gì cũng không nhớ!

Nghĩ tới đây trong lòng nàng tràn đầy kinh hãi, vội vàng đưa tay lên xem thì thấy vết thương đã được quấn vải thật dày hiển nhiên đã băng bó rất kỹ, nàng cúi đầu nhìn theo hướng cánh tay, một mảnh da thịt trắng như tuyết, không có bất kỳ chút tỳ vết nào.

Thủ cung sa......đã không còn nữa!

Nghĩ đến nam nhân kiếp trước hại nàng thất thân, nàng đến chết cũng không biết thân phận của hắn, nhưng không có nghĩa trong nội tâm nàng không có oán hận.

Hắn lợi dụng nàng ý thức mơ hồ cướp đi trong sạch của nàng, lại biến mất không chịu trách nhiệm, ngoại trừ Long Tư Duệ hắn cũng là kẻ không thể tha thứ!

Nhìn nam nhân trước mắt nàng có chút cắn môi, chẳng lẽ hắn chính là người cướp đi trong sạch của nàng?

Nhưng đối với gương mặt yêu nghiệt này nàng thủy chung không có cách nào đem hắn cùng với nam nhân thanh âm nghiền ngẫm cùng ác liệt trong sương mù liên hợp cùng một chỗ, thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi mình có phải xuất hiện ảo giác hay không?

Nàng bắt lấy tay của hắn chấp vấn: “Đêm qua đã xảy chuyện gì?”

Nam nhân tựa hồ bị nàng dọa sợ, nửa ngày mới rụt rè nói: “ Ta......ta không biết”

“Còn không mau nói” Giọng nói Thẩm Nguyên Chỉ có chút gấp gáp, sắc mặt cũng trầm xuống ai ngờ nam nhân trước mặt lại “oa” lên một tiếng khóc lớn: “Tỷ tỷ, ngươi thật hung dữ, ngươi làm ta sợ”

Thẩm Nguyên Chỉ ngây ngẩn cả người, một lúc mới lên tiếng: “Ngươi khóc cái gì, ta giống như không có khi dễ ngươi a”

“Tỷ tỷ không nên tức giận, A Lăng cam đoan nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời” Hắn đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy nàng đôi mắt như ngôi sao léo ra lệ quang, điềm đạm đáng yêu lại tuyệt mỹ.

Thẩm Nguyên Chỉ lại không có tâm tư chú ý đến cái này, hắn một đại nam nhân cứ như vậy đem đầu chôn trong l*иg ngực nàng, cho dù cách chăn nhưng nàng vẫn không nhịn được hô hấp dồn dập, mặt không nhịn được đỏ lên.

Nàng một tay đẩy hắn ra, bọc lấy chăn co lại bên trong góc giường.

Nhìn dưới giường tán loạn từng kiện y phục, nhất là cái yếm thêu uyên ương hết sức dễ thấy, hai gò má nàng đỏ ửng, chỉ có thể nhắm mắt đem y phục của mình cầm lên, mượn chăn che lấp lộn xộn mặc vào.

Phát hiện nam nhân này đang nhìn nàng không chớp mắt, nên không để ý cơ thể mình bị lộ ra ngoài, nàng có chút ngượng ngùng quay đầu đi.

“Ngươi vì cái gì không mặc y phục?”

“A Lăng không biết mặc, tỷ tỷ mặc cho A Lăng đi” Nam nhân cầm y phục ngồi một bên cọ đến bên người nàng, thanh âm trầm thấp từ tính giống như mèo con đang làm nũng. “......”

Hắn lớn như thế ngay cả mặc y phục cũng không biết sao?

Bất quá, nàng cũng nhìn ra, nam nhân này tựa hồ thần trí có chút vấn đề, sẽ không phải là kẻ ngu chứ!