Chương 2: Gạo nấu thành cơm

"Đông-- --"Từ nơi xa truyền đến thanh âm của tiếng chuông nặng nề mà gào thét, phảng phất từng đợi từng đợi sóng lớn cuốn tới.

Thẩm Nguyên Chỉ từ từ mở mắt, lọt vào trong tầm mắt lờ mờ, nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, bên trong thân thể nóng như biển lửa địa ngục bốc lên.

Nóng quá -- --

Nàng liều mạng mở to hai mắt muốn nhìn rõ ràng nhưng trước mắt lại càng mơ hồ, thân thể giống như có hàng ngàn con côn trùng đang bò khắp cơ thể, làm cho nàng toàn thân tê dại.

Theo nhiệt độ dần dần tăng lên, loại cảm giác này làm nàng cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Đột nhiên một đạo bạch quang xông thẳng vào trong đầu, vô số hình ảnh hiện lên trước mắt, bên tai còn phảng phất phiêu đãng tiếng của Lăng Nhược Yên cười lạnh trào phúng cùng Long Tư Duệ âm tàn phẫn nộ mắng......

Nàng giật mình một cái, ý thức cũng tỉnh táo hơn một chút.

Ánh mắt mê ly hóa thành lưỡi dao băng lãnh sắc bén, nàng đột nhiên ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía.

Nàng rốt cuộc nhìn rõ mình đang ở trong một căn phòng, đỉnh đầu dùng gấm Tứ Xuyên làm thành màn trướng, phía trên thêu hoa văn vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Nơi này là địa phương nào, chẳng lẽ nàng còn chưa chết?

Nàng hoàn toàn nhớ lúc ấy mình đau đớn tuyệt vọng từng chút từng chút một chết đi, thế nhưng hiện tại ngoại trừ trong thân thể có chút nhiệt độ kì lạ, lại không cảm giác được nửa phần đau đớn.

Bên trong gian phòng tản ra ánh nến màu cam, làm nổi bật bàn trang điểm được mạ vàng ở phía trước.

Một cái chớp mắt, đôi mắt nàng đột nhiên trợn to, mang theo vài phần không thể tin, tay run run chậm rãi chạm lên mặt mình.

Đây là một khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ đối với nàng, môi không tô mà đỏ, lông mày không họa mà thúy,Vân Linh mục tú, dung mạo khuynh thành.

Đều nói tiểu thư Thẩm gia thời điểm chưa xuất giá chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nhưng từ khi nàng gả cho Long Tư Duệ, ngày qua ngày bị tra tấn đã sớm không còn phong hoa tuyết nguyệt như ngày xưa, thậm chí nàng còn suýt quên mất mình đã từng có dáng vẻ này.

Không để nàng tiếp tục suy nghĩ, lúc này ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh, trong không khí yên tĩnh nghe càng rõ ràng hơn.

"Tiểu thư đã đem mê tình tán bỏ vào trong ấm thuốc, nàng đã uống xong rồi!”

“Rất tốt, chỉ cần đem chuyện này gạo nấu thành cơm, mối hôn sự này Thẩm gia không nhận cũng phải nhận! Thẩm Nguyên Chỉ thật sự là tiện nghi cho ngươi nếu không phải vì đại kế của Kỳ vương ta há lại đem nam nhân mình yêu chắp tay nhường cho ngươi”

Trong lòng Thẩm Nguyên Chỉ run lên, Kỳ vương, đây là phong hào của Long Tư Duệ lúc chưa kế vị. Còn có chủ nhân của âm thanh này cho dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra ----

Lăng Nhược Yên!

Nàng ta nói những lời này là có ý gì?

Cố nén thân thể khó chịu, nàng ngẩng đầu lên ngắm nhìn bốn phía, rốt cuộc hiểu tại sao lại cảm thấy căn phòng này lại quen như thế.

Một năm trước, Tiên hoàng Minh Đế thời điểm tại thế, Phượng Dịch thái tử cùng sứ thần tới chơi Long Vũ. Minh Đế vì tiếp đãi nước láng giềng nên cố ý cử hành yến tiệc tại Trường Lạc cung, mãi cho đến ban đêm cũng không kết thúc.

Phụ thân nàng là Long Vũ đại tướng quân, trợ giúp hoàng thượng cùng với văn võ bá quan tiếp sứ thần đàm phán hiệp nghị giữa hai nước, mà nàng được mẫu phi của Long Tư Duệ là Nhan phi mời vào cung ngắm hoa.

Lăng Nhược Yên là biểu muội của nàng, bởi vì gia đạo sa sút nàng cùng mẫu thân tìm đến Thẩm gia nương tựa, những năm gần đây vẫn luôn ở tại phủ tướng quân, nàng ta biết tin tức này đã năn nỉ muốn cùng nàng tiến cung nhìn xem, nàng mềm lòng liền đáp ứng.

Nàng rõ ràng nhớ kỹ, hôm đó tại ngự hoa viên uống xong một ly trà thì đột nhiên nàng cảm thấy thân thể khó chịu, Nhan phi lập tức gọi ngự y đến bắt mạch, rồi an bài cho nàng một chỗ nghỉ ngơi.

Nàng hiện tại đang ở gian phòng đó, gọi là Lâm Thủy các.

Lúc ấy nàng đang ngủ sau lại cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân khô nóng, nàng tưởng là thân thể mình không thoải mái, trong mơ mơ màng màng đột nhiên có một thân thể mát lạnh tiến tới gần, nàng kìm lòng không được trèo lên thân thể hắn......

Chẳng lẽ nàng đã trọng sinh về một năm trước, khi nhận biết được điều này, Thẩm Nguyên Chỉ ẩn ẩn kích động, huyết dịch cả người đều đang sôi trào.

Tay nàng run rẩy che tim, trái tim cuồng loạn nhảy lên hiển nhiên nói cho nàng biết, là trời cao cho nàng cơ hội sống lại để nàng có thể báo thù rửa hận.

Long Tư Duệ, Lăng Nhược Yên trời cao cho ta sống lại một đời, ta nhất định phải để các ngươi chết không yên lành!

Lại một đợt sóng nhiệt đánh tới, nàng cảm thấy mình như một con cá đang đặt trên bếp lửa, sắp bị nướng chín, hiện tại nàng rốt cuộc minh bạch, vì sao một đêm kia ký ức lại mơ hồ đến thế, nguyên lai là Lăng Nhược Yên sai người hạ dược nàng.

Thẩm Nguyên Chỉ từ trên đầu rút xuống một cây trâm hung hăng đâm vào cánh tay mình, đau đớn làm cho nàng khôi phục mấy phần ý thức, lúc này lại nghe Lăng Nhược Yên nói: "Lan Hương, hiện tại ta đi tìm vương gia báo cáo tình hình, ngươi ở đây trông coi, đến lúc ta trở về không được rời đi nửa bước”

“Dạ”

Lan Hương là tâm phúc của Lăng Nhược Yên đối với nàng ta nghe lời răm rắp, nàng biết hôm nay chủ tử thật vất vả mới thành công bày ra kế hoạch này, nên nàng tuyệt đối không thể để phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Không lâu sau, trong phòng truyền đến một tiếng động khác thường. Lan Hương lập tức vểnh tai lắng nghe, mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, nhưng ngoại trừ một trận âm thanh kì quặc đó về sau bên trong liền triệt để an tĩnh.

Nàng ta cũng không có vì vậy mà thả lỏng, lập tức đẩy cửa đi vào.

Màn bị để xuống, chăn trên giường hở ra một chút, tựa hồ có bóng người nằm bên trong bầu không khí tĩnh mịch yên tĩnh, không thể bình thường hơn.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì phía sau cổ truyền đến một trận đau nhức, Lan Hương mắt tối sầm lại mất đi ý thức.

Thẩm Nguyên Chỉ tay cầm giá cắm nến ném qua một bên, trong mắt tràn đầy âm lãnh.

Lan Hương là người bên cạnh Lăng Nhược Yên nàng cùng với chủ tử của mình đều là cá mè một lứa, lúc trước Lăng Nhược Yên đắc thế Lan Hương liền chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tùy ý đánh chửi khi nhục các cung nữ khác, phàm là người đắc tội nàng ta đều sẽ không có kết quả tử tế.

Hôm nay, nàng sẽ không để nàng ta được toại nguyện!

Thẩm Nguyên Chỉ lập tức bỏ chăn gối nàng ngụy trang ra, đem Lan Hương đỡ lên giường.

Ánh mắt nàng hướng về cách đó không xa trên bàn có một ấm thuốc, canh an thần nàng đã uống một chén còn thừa lại hơn phân nửa vừa vặn có công dụng, nàng lấy tới tất cả đều rót vào trong miệng Lan Hương, chẳng được bao lâu mặt nàng ta liền trở lên đỏ ửng.

Mặc dù chỉ là một nha đầu nhan sắc bình thường, nhưng dáng vẻ khi nằm cũng có mấy phần kiều mị, cũng không biết khi Long Tư Duệ thấy cảnh này sẽ có phản ứng gì?

Nàng đem màn để xuống, lại đem hai ngọn nến ở gần đó dập tắt.

Vừa vặn làm xong mọi việc thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng từ cửa sổ nhảy ra đứng sát một bên cửa. Long Tư Duệ sau khi tiến vào phòng, phù dung trướng ấm, một bộ ôn hương ngọc nhuyễn nằm trong giường, ánh đèn mông lung mà ái muội.

Ánh mắt hắn nóng lên liền nhào tới, rất nhanh trong phòng truyền đến tiếng vang ái muội.

Thẩm Nguyên Chỉ nấp trong bóng tối, đáy mắt mãnh liệt lóe ra hận ý, hận không thể đem cửa phòng bắn thủng, đem người bên trong bắn thành trăm ngàn lỗ, chém hắn thành muôn mảnh, nhưng nàng lại không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Kiếp trước, nàng chịu đủ loại tra tấn cùng bi thương.

Nàng thề nhất định phải để bọn hắn nếm hết những gì mà mình đã trải qua, đem bọn hắn đưa vào địa ngục.