Liên tiếp ba ngày, Lăng Nhược Yên đến Kỳ vương phủ muốn cầu kiến Long Tư Duệ, nhưng đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Ngày xưa, chỉ cần nàng đến, sẽ có hạ nhân đứng ở cửa sau tiếp đón, vì nàng chuẩn bị trà cùng điểm tâm, thái độ cũng mười phần cung kính, nhưng lúc này đây đại môn cũng không chịu mở cho nàng, còn lạnh như băng vứt xuống một câu ——
"Vương gia nói, để ngươi lăn ra ngoài, không muốn ngươi làm ô uế Kỳ vương phủ!"
Lăng Nhược Yên không biết mình đã làm sai điều gì, trước đó rõ ràng đã nói sẽ cho nàng cơ hội lấy công chuộc tội, nàng còn chưa kịp biểu hiện gì, tại sao lại đối xử với nàng như vậy?
Không được! Hôm nay nàng nhất định phải gặp được Kỳ vương, hỏi cho rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào!
Ngắm nhìn bốn phía, rốt cục nàng phát hiện cách đó không xa có một cái thang cũ nát, lấy cái thang, nàng gian nan trèo lên trên tường viện cao cao, cuối cùng cũng vào được Kỳ vương phủ.
Quản gia vừa thấy được nàng liền tức hổn hển: "Ngươi...... Ngươi vào bằng cách nào, người tới, đem nàng bắt lại cho ta!"
Lăng Nhược Yên một bên liều mạng chạy về phía trước, một bên trốn tránh những gia đinh đuổi bắt, cũng may vương phủ này nàng đã tới nhiều lần, nên hết sức quen thuộc, nàng thậm chí còn biết phòng ngủ của Long Tư Duệ ở đâu...
Rốt cục, nàng phát hiện thân ảnh mà nàng muốn gặp ở trong đình nghỉ mát sau vườn hoa.
"Vương gia, ngài vì cái gì không muốn gặp Yên nhi, Yên nhi......"
Vừa nói đến đây, Lăng Nhược Yên liền hô không nổi nữa, bởi vì nàng rốt cục thấy rõ nữ nhân Long Tư Duệ ôm trong ngực, kia lại là...... Lan Hương!
Cái này sao có thể! Vương gia hẳn là đối với nàng ta hận thấu xương mới phải, nhưng nhìn bọn họ thân mật như vậy, còn có y phục Lan Hương mặc trên người là gấm Lăng La Cẩm, mặt trang điểm tinh xảo, dáng vẻ chói lọi này cùng lúc trước như hai người khác nhau, nàng quả thực không dám tin vào hai mắt mình.
"Ngươi tiện tỳ này” Lăng Nhược Yên tức hổn hển muốn xông lên, đối với nàng ta vừa bắt vừa đánh.
Long Tư Duệ lại nắm lấy tay của nàng, hung hăng đẩy nàng ngã trên mặt đất.
"Ngươi thật to gan, dám động thủ với bản vương cùng Lan phu nhân."
Lan phu nhân, nàng vậy mà...... Được phong làm phu nhân, cách Trắc Phi chỉ có một bước a!
Lúc này gia đinh trong phủ rốt cục đuổi tới, đem nàng áp trên mặt đất.
Long Tư Duệ giận dữ mắng mỏ: "Các ngươi làm việc thế nào vậy, bản vương không phải đã nói không cho phép nàng ta bước vào vương phủ nữa sao?"
"Vương gia bớt giận, là bọn nô tài hành sự bất cẩn, lại để cho nàng ta trèo tường từ bên ngoài vào, nô tài sẽ đuổi nàng ra khỏi phủ ngay."
Mấy hạ nhân bắt lấy Lăng Nhược Yên kéo ra bên ngoài, lại không nghĩ tới khí lực nữ nhân này lớn như vậy, liều mạng giãy dụa liền đem hai gia đinh đẩy sang một bên.
Nàng khóc chạy lên trước nói: "Vương gia, ta vì ngài làm bao nhiêu chuyện, đối với ngài trung thành tận tâm, ngài không thể đối xử với ta như thế a!”
"Mưu hại hài tử của bản vương, đây cũng gọi là đối với bản vương trung thành tận tâm sao?" Ánh mắt Long Tư Duệ nhìn nàng tràn đầy chán ghét.
Lăng Nhược Yên lập tức có chút chột dạ, lập tức nhìn thoáng qua Lan Hương, lại thấy được nàng mặt mũi tràn đầy oán hận nhìn mình chằm chằm, trong lòng trầm xuống.
Tiện tỳ này, cũng dám cáo trạng!
Lúc trước nàng làm chuyện này, chính là chắc chắn về sau Lan Hương vào vương phủ sẽ sống không dễ chịu, vương gia coi như không gϊếŧ nàng cũng sẽ ngày ngày tra tấn nàng ta, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, vương gia vậy mà lại coi trọng đứa bé này.
Nàng đảo con mắt hai vòng, âm thầm nhéo đùi một cái, quỳ trên mặt đất khóc ròng ròng.
"Vương gia, Yên nhi đều là nghĩ cho ngài, Lan Hương trước khi xuất giá đã mang thai, hài tử sinh ra đời ở thời điểm không đúng, người khác sẽ sinh nghi, ảnh hưởng tới danh dự của vương gia, cho nên Yên nhi mới tự chủ trương......"
"Ngươi im ngay!" Lan Hương phẫn nộ đánh gãy lời nàng ta, "Rõ ràng chính là ngươi ghen ghét ta được vương gia sủng ái, mới cố ý hại chết hài tử của ta, vương gia, ngài hãy vì Lan nhi làm chủ a!”
Đầu nàng chôn ở trong ngực Long Tư Duệ, bả vai run run khóc, dáng vẻ yếu đuối bất lực, đến Lăng Nhược Yên còn muốn kém ba phần, lúc trước nàng ta đi theo bên người Lăng Nhược Yên sớm đã học được tinh túy, thậm chí trò giỏi hơn thầy.
Lăng Nhược Yên thấy vậy liền giận sôi lên, cũng không biết tiện tỳ này đến cùng dùng cái thủ đoạn gì mà Kỳ vương lại đứng về phía nàng ta.
"Vương gia, ngài tuyệt đối không nên tin tưởng Lan Hương, ngài quên trước đó nàng ta đã phản bội chúng ta sao, nàng......"
"Đủ, chuyện đã qua không cần nhắc lại, ngươi nên may mắn vì hài tử của bản vương phúc lớn mạng lớn, nếu không tội danh mưu hại huyết mạch hoàng thất, cũng không phải ngươi có thể đảm đương nổi!"
"Cái gì, nàng không có sảy thai?"
Không, tuyệt đối không có khả năng!
Lúc ấy nàng rõ ràng đã đem cả bát thuốc đổ vào miệng nàng ta, đại phu nói qua, nếu cho đủ liều lượng, không chỉ hài tử chết từ trong trứng nước, cơ thể người mẹ cũng chịu tổn thương, cả đời này không thể mang thai.
"A, nhờ có Lan nhi thông minh, đã kịp thời phun thuốc ra, nếu không hôm nay bản vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lăng Nhược Yên lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, tiện tỳ này khi nào trở nên thông minh như thế, vậy mà trước đây nàng hoàn toàn không nhìn ra?
Đáng chết, nàng không thể nhận mệnh! Càng không thể để nô tỳ ngày xưa mình giẫm đạp dưới chân vênh váo, tự đắc!
Nàng quỳ trên mặt đất khóc nói: "Vương gia, là Yên nhi sai, Yên nhi không nên tự chủ trương, càng không nên ghen ghét Lan Hương có thai liền muốn hại nàng, thế nhưng là...... Nếu không phải vì vương gia, ta như thế nào lại phản bội Thẩm gia, giúp ngài cùng một chỗ đối phó với biểu tỷ của ta, đây hết thảy đều là bởi vì trong lòng Yên nhi rất yêu vương gia a!"
Lăng Nhược Yên cũng không phải vì áp chế Long Tư Duệ mà là chứng minh mình có giá trị, nàng hiện tại vẫn là biểu tiểu thư của phủ Tướng quân, là biểu muội của Thẩm Nguyên Chỉ, rất nhiều chuyện, chỉ có nàng mới có thể thay hắn làm việc!
Vì biểu hiện thành ý, nàng lập tức nói: "Vương gia, Yên nhi hôm nay đến chính là muốn nói cho ngài biết, ngày mai Thái tử Phượng Dịch sẽ tổ chức yến tiệc sinh thần, Hoàng Thượng bí mật hạ lệnh để các trọng thần mang theo nữ quyến đi cùng, Thẩm Nguyên Chỉ cũng có trong danh sách, ngài nếu muốn gặp nàng, đây chính là cơ hội tốt."
"A, chuyện này bản vương đã sớm biết." Long Tư Duệ biểu lộ tràn đầy khinh thường, "Ngươi có thể làm chuyện gì thì Lan nhi cũng có thể làm chuyện đó, thậm chí so với ngươi còn đáng tin hơn!"
Đáng chết, lại là tiện tỳ này!
Lăng Nhược Yên vừa phẫn nộ vừa không hiểu, chuyện này là nàng một mực đi theo bên người Thẩm Nguyên Chỉ mới hỏi ra, Lan Hương ba ngày trước đã vào vương phủ, nàng ta làm thế nào mà biết được?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Long Tư Duệ đã mất kiên nhẫn với nàng ta.
"Người tới, đem nữ nhân này ném ra ngoài cho bản vương!"
"Không muốn!" Lăng Nhược Yên giữ chặt y phục của hắn, trước khi những hạ nhân kia đυ.ng vào nàng ta đã lớn tiếng nói, "Ta còn chuyện muốn nói, chuyện can hệ trọng đại, chỉ có thể nói cho vương gia nghe!"
"Vương gia......" Lan Hương có chút bất an chôn ở trong ngực hắn, rõ ràng là không muốn để hắn cùng Lăng Nhược Yên dây dưa cái gì.
Long Tư Duệ trấn an vỗ vỗ tay của nàng, để tất cả mọi người lui xuống.
Sau nửa canh giờ, Lăng Nhược Yên từ cửa sau của Kỳ vương phủ đi ra, bỏ qua dáng vẻ chật vật lúc trước, mặt mũi tràn đầy vênh váo tự đắc.