Chương 13: Nàng vậy mà mang thai

Đêm trước cung yến, Thẩm Nguyên Chỉ nhận được một tờ giấy, phía trên viết chuyện Lăng Nhược Yên đến Kỳ vương phủ.

Nàng không cảm thấy Lăng Nhược Yên có thể lại nhấc lên sóng gió gì, nên tất cả tâm tư đều đặt vào cung yến hôm nay.

Lúc này ở kiếp trước, Thái tử Phượng Dịch đã sớm về nước, cũng không biết vì cái gì, hắn lại lưu lại Long Vũ thời gian dài như vậy, còn muốn tổ chức cái gì tiệc sinh thần.

Nói cũng kỳ quái, từ trước đến nay chưa có người nào thấy qua diện mạo của Thái tử Phượng Dịch, đến cả phụ thân nàng tiếp xúc cũng chỉ là sứ thần của Phượng Dịch.

Nhưng hôm nay, hắn nhất định sẽ xuất hiện!

Tân khách hôm nay đều là người có thân phận tôn quý, nữ quyến ở đây không chỉ có mình Thẩm Nguyên Chỉ, còn có Nhạc Yên quận chúa Tây vương phủ, đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, cùng đích nữ các quan viên từ nhị phẩm trở lên.

Yến tiệc này như dự tính ban đầu, không cần nói cũng biết.

Các vị hoàng tử cũng đã tới, thậm chí còn có người không hay xuất hiện trong các yến tiệc Nhị hoàng tử Long Mộ Ngôn.

Long Mộ Ngôn là chính cung con vợ cả, hoàng hậu mất sớm, hắn là con trai trưởng duy nhất, thân phận tôn quý không tả nổi, cũng là một trong hai người mà Hoàng Thượng suy nghĩ cho vị trí Thái tử.

Lại không nghĩ tới năm năm trước trong cung xảy ra hỏa hoạn, hắn né tránh không kịp bị một cây xà ngang đập trúng, bản thân bị trọng thương, về sau mặc dù chữa khỏi, nhưng bị liệt nửa thân dưới, cả đời đều dựa vào xe lăn làm bạn, thật là đáng tiếc.

Thẩm Nguyên Chỉ trong lòng đang cảm thán, lại không nghĩ ánh mắt Long Mộ Ngôn lại nhìn đến.

Hắn dung nhan tuấn lãng như ngọc, mang theo một chút tái nhợt không thấy ánh mặt trời, lại lau không đi khí chất thanh nhã tự phụ kia, bốn mắt nhìn nhau, không biết làm sao, nàng lại cảm giác được một loại tình cảm vi diệu.

Nhất định là nàng đa tâm, giữa bọn họ thế nhưng chưa từng gặp nhau nha!

Long Mộ Ngôn tính tình đạm mạc, mắt cao hơn đầu, cái gì cũng không để vào mắt, kiếp trước cũng là như thế.

Lúc trước Minh Hoàng nghị sự cùng các đại thần muốn đem hoàng vị truyền cho hắn, hắn lại cự tuyệt, cũng cho Long Tư Duệ thời cơ lợi dụng, sau khi lên ngôi lập tức đối với các vị hoàng tử cầm tù gϊếŧ chóc, nhưng thủy chung không tìm thấy tung tích của Long Mộ Ngôn, không có ai biết hắn đã đi nơi nào.

Thẩm Nguyên Chỉ cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, vội vàng hoàn hồn, lại nhìn thấy Long Tư Duệ có chút bất mãn nhìn mình chằm chằm.

Hơn một tháng đối với hắn trốn tránh không gặp, thật vất vả gặp một lần nàng lại nhìn chằm chằm nam nhân khác không thả, coi hắn chết rồi sao?

Lăng Nhược Yên nói không sai, nữ nhân này quả nhiên không an phận!

Không khỏi đêm dài lắm mộng, hôm nay hắn nhất định sẽ không để cho Thẩm Nguyên Chỉ chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn!

Một lúc sau, Minh Hoàng đến, đám người hành lễ xong mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh Hoàng Thượng một mực trống không, nhân vật chính sinh yến hôm nay, vị thần bí khó lường Phượng Dịch Thái tử, thế nhưng thủy chung không hề lộ diện.

Long Tư Duệ lại không nghĩ đợi thêm nữa!

Các cung nữ bưng đĩa chầm chậm tiến vào, phía trên là trái cây cùng các món ăn, đều là sơn hào hải vị, lấy món ăn mặn chiếm đa số, trong đó còn có một bát huyết hươu.

Máu hươu đỏ tươi, còn chưa ngưng kết lại, nghe nói trực tiếp uống như vậy vị tươi ngon phi thường, là mỹ vị tuyệt nhất thiên hạ.

Thẩm Nguyên Chỉ nhịn không được nhíu mày, mấy ngày nay nàng thấy dạ dày đã dễ chịu hơn, nhưng hôm nay ngửi thấy hương vị máu tanh này, nàng liền cảm thấy váng đầu buồn nôn.

Nàng lập tức để cho cung nữ mang xuống, nhưng mỗi bàn đều có huyết hươu, tới tới đi đi mấy chục bàn, rất nhanh tỏa ra làm cho cả điện tràn ngập mùi máu tanh, nàng rốt cục nhịn không nổi nữa, muốn ra ngoài hít thở không khí.

Mới vừa vặn đứng dậy, một trận đầu váng mắt hoa ập đến, cả người hướng về phía sau ngã xuống.

Thời điểm mấu chốt, Long Tư Duệ xuất hiện ở sau lưng đưa tay đỡ lấy nàng.

Một màn này náo ra động tĩnh không nhỏ, mọi người nhao nhao nhìn lại.

"Kỳ vương, vẫn là để nô tỳ đến đỡ tiểu thư đi!" Thiên Thiên biết Thẩm Nguyên Chỉ gần đây không thích thức ăn mặn, sợ là chịu không nổi mùi thức ăn trong điện mới có thể choáng đầu, liền muốn dìu nàng ra ngoài, lại bị Long Tư Duệ ngăn lại.

"Chỉ nhi thân thể khó chịu, đương nhiên phải mời thái y đến xem."

Thẩm Nguyên Chỉ không muốn bản thân dẫn tới chú ý, chỉ nói mình không sao, nhưng Long Tư Duệ lại lôi kéo nàng không buông, luôn mồm nói lo lắng cho thân thể của nàng, kiên trì muốn mời thái y.

Cuối cùng vẫn là Minh Hoàng chú ý tới nơi này, để cho người đi gọi thái y.

Thẩm Nguyên Chỉ đành phải đưa tay để thái y bắt mạch, nàng cũng có chút hoài nghi có phải bản thân đã sinh bệnh gì hay không, bằng không thì thân thể cũng không đến mức suy yếu như thế a!

Bắt mạch chính là Lưu thái y của Thái y viện y thuật cao minh, tay vừa mới đυ.ng đến trên cổ tay Lưu thái y liền lộ ra thần sắc cổ quái, một mặt nói thầm: "Cái này...... Không có khả năng a!"

Thẩm Tự Hàn ở bên cạnh thấy vậy thì vô cùng khẩn trương: "Chỉ nhi thế nào?"

Lưu thái y lại dò xét nửa ngày, lúc này mới đứng dậy nói: "Thẩm tiểu thư thân thể khỏe mạnh, không có trở ngại, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?" Long Tư Duệ lập tức nhìn chằm chằm truy vấn, hắn cũng không tin chuyện này có thể đơn giản như vậy.

"Thẩm tiểu thư nàng...... Có thai!"

Cái gì, Thẩm Nguyên Chỉ vậy mà mang thai!

Chuyện này không chỉ để mọi người ở đây mười phần chấn kinh, liền ngay cả Thẩm Nguyên Chỉ cũng không có cách nào tin.

Cái này sao có thể?

Tuyệt không có khả năng!

Từ đêm hôm đó, nàng cũng lo lắng mình sẽ mang thai, cho nên để Thiên Thiên sắc thuốc tránh thai cho nàng uống.

Chính là bởi vì đã uống thuốc rồi, cho nên mấy ngày nay có chút khó chịu, nàng cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này.

Lúc này người chung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

"Thẩm gia tiểu thư chưa xuất gia mà đã làm ra chuyện như vậy, Thẩm tướng quân dạy nữ nhi vô phương a!"

"Nhìn nàng thường ngày băng thanh ngọc khiết, không nghĩ tới nàng lại lả lơi ong bướm như thế, cũng không biết đến tột cùng mang thai con hoang của ai."

"Xuỵt, lời này cũng không thể nói lung tung! Nghe nói nàng cùng Kỳ vương đã có hôn ước, chỉ chưa tổ chức hôn sự mà thôi, đây bất quá là chuyện sớm hay muộn."

Thẩm Tự Hàn hoàn toàn không cách nào tiếp nhận sự thật này, ông phẫn nộ nói: "Đây là không có khả năng, nhất định là bắt mạch nhầm rồi!"

Nữ nhi của ông ông là người rõ ràng nhất, Chỉ nhi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này trước khi thành thân, nhất định cái lang băm này bắt mạch sai.

Lúc này một thanh âm ôn nhuận như gió vang lên: "Nếu không, để bản vương xem một chút!"

Nhìn đến thân phận người nói chuyện kia, tất cả mọi người không khỏi ngây ngẩn cả người, đây là Thần Vương Long Mộ Ngôn!

Nghe nói, hắn từ sau khi trải qua trận kiếp nạn kia, bệnh lâu thành y, y thuật của hắn có thể so với thái y trong cung.

Nhưng hắn luôn không màng thế sự, không có bất kỳ chuyện gì có thể lọt vào trong mắt hắn, hoặc là gây nên hứng thú cho hắn, hôm nay làm sao rảnh dỗi quản chuyện của người khác?

Long Mộ Ngôn bảo tùy tùng đẩy hắn đi tới, "Thẩm tiểu thư, có thể để bản vương bắt mạch một lần không?"

"Vậy liền làm phiền Thần Vương điện hạ!" Thẩm Nguyên Chỉ do dự một chút, chậm rãi giơ cánh tay lên.

Ngón tay hắn chậm rãi đặt vào cổ tay trắng noãn của nàng, mang theo vài phần run rẩy.

Đại điện lại khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, chờ đợi kết quả sau cùng.

"Thẩm tiểu thư chính xác đã có thai một tháng, lúc này là lúc thân thể suy yếu nhất, ngửi mùi thức ăn liền thấy khó chịu, người tới, đem huyết hươu trong điện mang ra ngoài!"

Thanh âm của hắn trầm ổn chậm chạp, lại làm cho người ta vô pháp coi nhẹ.

Thẳng đến cung nữ tiến đến đem thức ăn trên bàn mang đi, mọi người mới lấy lại tinh thần.

"Thẩm Nguyên Chỉ, ngươi chưa gả đi đã mang thai, theo luật pháp Long Vũ, phạt "Kình hình" , ngươi có biết tội của ngươi không?" (ps: Kình hình, khắc chữ trên mặt, thoa thuốc màu lên chữ, bêu đường thị chúng.)