Nam Gia ngủ liền một mạch đến tận giữa trưa.
Hệ thống sưởi vẫn bật, có dùng thêm máy phun ẩm cũng vô ích, sáng nào dậy cũng cảm thấy cổ họng khô khốc, xoang mũi rỉ tơ máu.
Nam Gia rót một cốc nước ấm, đứng trước kệ bếp, vừa uống nước vừa đọc mấy tin nhắn Wechat gửi đến từ đêm qua.
Trên danh sách tin nhắn có vô số thông báo đỏ, dựa theo cấp độ ưu tiên, Nam Gia mở tin nhắn của chị Quan trước. Vừa liếc mắt một cái, suýt chút nữa đã phun hết cả ngụm nước trong miệng ra.
Chị Quan gửi năm tấm ảnh, kèm theo dòng tin nhắn: Bên Châu tổng đã tìm người chặn lại rồi. Nhưng vẫn phải nói, chụp đẹp ghê :D
Mấy tấm ảnh được chụp lúc Châu Liêm Nguyệt và cô cùng đi vào khu chung cư.
Nam Gia hồi âm bằng một icon dở khóc dở cười.
Chị Quan lập tức trả lời: Dậy rồi à? Có tiện nói chuyện không?
Nam Gia chủ động gọi điện thoại qua.
Tò mò là bản tính bình thường của con người, nhưng chị Quan lại có bản lĩnh tò mò theo một cách rất hợp lý: “Thật sự không phải là chị tò mò chuyện riêng tư của em đâu, nhưng ít nhiều cũng phải bảo qua với chị, để chị còn chuẩn bị tâm lý chứ.”
Nam Gia cười bảo: “Chị Quan, có phải là chị không có được câu trả lời từ chỗ Châu Liêm Nguyệt nên mới định cậy miệng em không?”
Bị vạch trần, chị Quan không hề xấu hổ, còn cười hỉ hả: “Căn bản là chuyện với Cù Tử Mặc mới qua chưa được bao lâu, chị sợ có người lại mang ra làm đề tài, nói này nói nọ không hay thôi.”
Nam Gia chỉ nói: “Chị Quan, em kiến nghị chị gác lại chuyện này đi.”
Chị Quan khẽ cười, không tìm hiểu đến cùng nữa: “Được rồi. Nói chuyện chính đây. Có một chương trình giải trí liên hệ gấp với bên mình xin cứu trợ, khách mời trong kế hoạch của họ từ trước bỗng nhiên có việc không thể tham gia được. Là một chương trình ca hát cho diễn viên, quay hai kỳ, em xem thử xem có muốn quay không. Theo ý chị thì nên đi, lần trước em tham gia show giải trí cũng đạt được hiệu ứng khá tốt, chúng ta bàn bạc thêm một thời gian nữa cũng được.”
“Em chưa bao giờ được đào tạo chuyên về âm nhạc cả.”
“Không sao, chỉ cần chọn bài, việc tập hát thì đã có giáo viên lo.”
Nam Gia bảo: “Chị Quan, vậy thì chị quyết định đi. Chỉ cần không trùng với thời gian vào đoàn phim là được.”
Cuộc gọi kết thúc, Nam Gia mở lại những tấm ảnh chị Quan gửi ra xem một lần nữa.
Ban đêm, lại chụp từ xa, màu bức tranh thấm một vẻ u buồn xa xăm.
Nhưng dưới ánh đèn đường, dưới trời tuyết, lại như được phủ bầu không khí “Đưa người về trong gió tuyết giữa trời đêm”.
***
Tuần cuối cùng của năm, Nam Gia đi ghi hình cho chương trình giải trí kia.
Dạo “Chim sẻ xám” đang chiếu, mọi tư liệu của cô trên màn ảnh trước đây đều được đào lại không sót thứ gì. Bất kể là quảng cáo nước quýt từ thời đại học, hay là những quảng cáo sản phẩm cho mấy nhãn hiệu ít tên tuổi, thậm chí là cả ảnh chụp mẫu cho shop thời trang… Đương nhiên, đoạn clip cô tham gia phỏng vấn vào đại học cũng không phải ngoại lệ.
Thế nên, ở số ghi hình đầu tiên, Nam Gia chọn luôn ca khúc mình đã thể hiện vào buổi phỏng vấn đó, “Dạo bước trên đường đời”, cô còn đặc biệt mời một giáo viên tiếng Quảng, gấp rút luyện phát âm trong vòng một tuần.
Một ngày trước khi ghi hình, mọi người tiến hành diễn tập.
Trình tự diễn tập không giống với khi ghi hình chính thức, mà được điều chỉnh theo thời gian của các khách mời.
Nam Gia đến sớm hai mươi phút so với dự định. Trên sân khấu vẫn còn một nhóm đang tập, từ trong loa phát ra tiếng đàn ghi-ta.
Xuyên qua hành lang, Nam Gia đi đến cánh gà đợi, đang cúi đầu kéo khóa áo khoác xuống thì chợt nghe thấy một giọng nam trầm ấm vang lên từ trong loa, “Bắt đầu từ nhịp này, làm lại một lần nữa.”
Nam Gia sửng sốt, vội vàng bước đến cạnh sân khấu.
Ánh đèn vẫn chưa được điều chỉnh ổn định, chùm sáng vàng dịu rọi lên sân khấu, lắc lư lay động, dưới vầng sáng, Diệp Tiển đang ôm ghi-ta gẩy gẩy mấy dây đàn.
Nam Gia hỏi một nhân viên ở gần đó, “Thầy Diệp Tiển là ca sĩ mà, sao anh ấy cũng đến tham gia chương trình này?”
Người nhân viên cười đáp: “Thầy Diệp đến hát đệm cho Phương Dịch Thần.”
Nói vậy thì Nam Gia đã hiểu rồi.
Nam Gia chưa từng nói chuyện với Phương Dịch Thần, chỉ biết đó là một nghệ sĩ vào nghề từ khi còn rất nhỏ, hơn ba mươi tuổi đã giành được những giải thưởng lớn, mang danh hiệu tam kim ảnh đế, đích thực là một diễn viên có năng khiếu trời ban.
Năm tới Phương Dịch Thần sẽ có một bộ phim điện ảnh được công chiếu, là phim ca nhạc.
Đề tài phim ca nhạc không mấy phát triển trong nước, nghe nói bộ phim này từ lúc được phê duyệt đến khi quay và tiến hành các bước hậu kỳ cũng phải mất tới bảy tám năm, cuối cùng tài chính không đủ, suýt chút nữa chết yểu.
Phương Dịch Thần phải tự bỏ tiền túi ra mới giúp dự án này hồi sinh.
Diệp Tiển tham gia sáng tác nhạc cho bộ phim, tham gia chương trình này, đương nhiên là để tạo nhiệt cho bộ phim ấy.
Nam Gia không tới quấy rầy mà đi đến hàng ghế đầu của trường quay, ngồi xuống xem họ tập luyện.
Diệp Tiển dẫn theo nguyên một dàn nhạc hỗ trợ cho Phương Dịch Thần, tất cả tập trung một nơi khớp nhạc với nhau quả thật không hề dễ dàng.
Đã qua thời gian Nam Gia lên sân khấu được một lúc lâu rồi, nhân viên tổ chương trình định đi lên giục, nhưng Nam Gia vội ngăn lại: “Không sao, không sao, tôi cũng không có việc gì cả, để thầy Phương luyện tập tiếp đi, hiệu quả của tiết mục là quan trọng nhất mà.”
Nửa tiếng sau, rốt cuộc nhóm của Diệp Tiển cũng khớp nhạc xong.
Cả nhóm xuống khỏi sân khấu, lần lượt tới xin lỗi nhân viên sân khấu, âm thanh ánh sáng, vì đã làm chậm giờ của họ.
Người nhân viên giám sát trường quay cười bảo: “Chúng tôi không sao cả, nhưng Nam Gia thì đợi mọi người gần một tiếng rồi đấy.”
Diệp Tiển ngây người, “Nam Gia ư?”
Lúc này, Nam Gia mới đứng dậy khỏi hàng ghế khán giả, vẫy tay với Diệp Tiển, cười bảo: “Hi!”
Diệp Tiển mỉm cười, ôm cả cây ghi-ta đi tới, “Không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
“Em cũng không ngờ thầy Diệp lại đến chương trình này “góp vui” đấy.”
Diệp Tiển cười, chỉ tay lên sân khấu, “Tiếp theo là em hả? Để em đợi lâu thế mà em cũng không nhắc bọn anh.”
“Không sao, em là dân nghiệp dư, hát bừa thôi mà. Bài các anh vừa hát là bài chủ đề của phim đúng không? Hay thật đấy.”
“Phải. Anh viết.”
Nam Gia cười bảo: “Khi nào phim chiếu em sẽ mời tất cả nhân viên trong studio của em đến xem.”
Nhân viên tổ chương trình đang giục, không rảnh nói chuyện nữa, Nam Gia cười nói: “Em lên tập dượt đây, mai ghi hình chính thức gặp lại sau nhé.”
“Được. Chúc em mọi sự thuận lợi.”
“Mượn lời may mắn này của thầy Diệp nhé.”
Nam Gia giơ tay, Diệp Tiển liền cười rồi đập tay với cô.
Ca khúc Nam Gia chọn không quá khó, trong lúc tập dượt cũng chỉ gặp chút vấn đề nhỏ, chốc lát đã giải quyết được.
Hôm sau chính thức ghi hình, tuy Nam Gia căng thẳng, nhưng cũng may là qua cửa thuận lợi.
Ghi hình xong, lại tình cờ gặp gỡ ở phía hậu đài.
Nhóm nhạc của Diệp Tiển đang chờ Phương Diệc Thần để đi ăn lẩu.
Nam Gia tới chào, Diệp Tiển liền hỏi cô có muốn đi cùng hay không. Nam Gia cười bảo: “Tối nay em có việc rồi, thầy Diệp với mọi người đi đi.”
Diệp Tiển liếc cô một cái rồi cười hỏi: “Tranh thủ thời gian nói chuyện chút đi?”
Hai người đi sang một bên, Diệp Tiển bèn nói: “Khoảng cuối tháng Tư anh sẽ tổ chức một buổi liveshow, anh muốn mời em đến làm khách, không biết em có đồng ý không, lịch trình có phù hợp không?”
Nam Gia phấn khích hỏi: “Các anh tổ chức liveshow riêng à?”
“Ừ. Đã bắt đầu mở bán vé rồi, tình trạng cũng ổn.”
Nam Gia cười hỏi: “Sao thầy Diệp lại muốn mời em? Phương Dịch Thần chẳng phải còn nổi tiếng hơn em nhiều à?”
Diệp Tiển nhìn cô, ánh mắt vẫn luôn đong đầy vẻ hiền hòa, anh cười bảo: “Bạn bè quen biết từ khi còn hàn vi mà tới giờ vẫn giữ quan hệ, đã không còn nhiều nữa.”
Nam Gia ngẩn người.
Diệp Tiển cười, “Hồi xưa chả thịnh hành một câu nói đấy còn gì…”
Nam Gia hỏi: “Xuất phát riêng rẽ, gặp lại nơi đỉnh núi?”
“Đúng… Anh muốn mời em đến xem liveshow của anh.”
Trong một thoáng, lòng Nam Gia như chộn rộn bao cảm xúc, “Nhất định em sẽ đến. Em sẽ bảo quản lý sắp xếp lại lịch trình… Hôm đấy có phải hát không?”
“Hợp xướng hay đơn ca đều được, tùy ý em thôi, bọn anh sẽ phối hợp với em.”
Nam Gia cười bảo: “Vậy để em ngẫm xem chọn bài gì đã.”
Mấy thành viên trong nhóm gọi Diệp Tiển, anh liền bảo: “Anh phải đi đây, cụ thể thế nào nói chuyện tiếp qua Wechat nhé?”
“OK.”
Nam Gia vào phòng hóa trang để thay bỏ bộ đồ diễn. Không lâu sau, PD phụ trách chương trình chạy đến hỏi cô định chọn bài gì cho số tiếp theo.
PD nói: “Cô Nam Gia, chúng tôi đã xem clip tự đàn tự hát trên nick phụ của cô rồi, hay chọn “Vì sao sáng nhất trong đêm” đi? Chúng tôi cảm thấy bài này khá thích hợp, có thể làm nổi bật giọng ca của cô.”
Nam Gia gần như không chút do dự, cô cười bảo: “Không, đổi bài khác đi. Qua năm mới ghi hình cho số tiếp theo cơ mà, để tôi nghĩ xem.”
***
Ghi hình cho chương trình giải trí xong, cuối cùng Nam Gia cũng có thể gác lại mọi công việc để về nhà đón Tết.
Cô và Nam Trọng Lý đón Tết, năm nay lại sơ sài hơn năm trước.
Sáng mùng Một, Nam Gia cùng Nam Trọng Lý đi tảo mộ. Trong nghĩa trang có khá đông người, nhưng lại cực kỳ tĩnh lặng. Hai cha con ngồi xổm xuống trước mộ, trầm mặc nhặt cỏ.
Nam Gia lơ đễnh hỏi: “Bố, bố có nghĩ mẹ đang ở trên kia mắng bố con mình không?”
“Mắng cái gì?”
“Mỗi lần tới đây, đến rắm cũng không chịu đánh một cái.”
Nam Trọng Lý bật cười, “Luyên thuyên cái gì đấy? Không thấy buồn nôn à?”
Nam Gia cũng cười, “Con không tin lúc bố đến đây một mình lại không nói gì với mẹ con.”
“Nói thì cũng có nói đấy.”
“Nói cái gì?”
Nam Trọng Lý không nhìn cô, “Nói, bố không biết con gái lăn lộn trong cái chảo nhuộm đấy, có tự bảo vệ mình cho tốt hay không. Dù sao tay bố cũng không dài được đến thế, nên không xen vào. Cũng chỉ biết dặn người trên trời nhớ canh chừng mày cho cẩn thẩn, đừng để mày bước nhầm đường.”
Tim Nam Gia thoáng loạn nhịp, sau giây lát mới cười nói: “Đúng là buồn nôn thật…”
Trên đường trở về, Nam Gia bá vai Nam Trọng Lý như hai anh em, “Bố, muốn ăn vằn thắn tôm bố làm quá.”
“Ăn cái rắm, nước canh đấy phải ninh một ngày một đêm. Bố mày đây được mỗi dịp Tết để tranh thủ đi đánh bài, làm gì có thời gian rảnh.”
“…”
Tối mùng Bốn, Nam Trọng Lý lại ra ngoài đi đánh bài theo thường lệ, một mình Nam Gia ở nhà, bật tivi, chỉnh thấp âm lượng, ngồi trên sofa vừa cắn hạt dưa vừa chọn bài hát.
Nghe đi nghe lại list nhạc của mình, sắp chán ngấy đến nơi, cuối cùng cũng chọn được ra mấy bài.
Đang chuẩn bị gửi cho PD thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Châu.
Ngón tay Nam Gia thoáng ngập ngừng trước màn hình một giây, sau đó mới ấn nút nghe.
Bên phía Châu Liêm Nguyệt có vẻ cực kỳ im ắng, giọng anh nghe đượm vẻ mệt mỏi, “Đang làm gì đấy?”
“Ở nhà thôi.”
“Với bố em à?”
“Không. Ông ấy đi đánh bài rồi… Châu Hy đâu? Có bên cạnh anh không? Cho em nói chuyện với con bé một lúc.”
“Con bé ở nhà họ Tô.”
Nam Gia thoáng ngây người, “Thế còn anh?”
Người ở đầu bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó bỗng hỏi một câu không đầu không cuối, “Nam Thành có một nhà hàng tên là Uyển Liễu Cư đúng không?”
“Đúng, lâu đời lắm rồi, nhà hàng nhất nhì Nam Thành đấy…”, giọng Nam Gia chợt nhỏ dần, dường như cô nhận ra điều gì đó.
Giọng Châu Liêm Nguyệt nghe cực kỳ điềm tĩnh, “Cách nhà em bao xa?”
***
Nam Gia vội vàng gội đầu, sấy khô đến tám phần, thay một chiếc áo len trắng, bên ngoài mặc áo khoác lông cừu màu cà phê, cầm bừa một cái túi xách rồi ra khỏi nhà.
Suốt dọc đường, gần như là cô đều chạy bước nhỏ. Nam Thành trở nắng liên tục trong vài ngày, nhiệt độ về đêm cũng không se lạnh như ở Bắc Thành, chạy ra tới cổng khu chung cư, trán cô đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Xe đỗ ở ven đường đối diện, nháy hai lần đèn pha.
Nam Gia qua đường, vòng sang ghế phó lái, kéo cửa ra, “Xin lỗi, xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, anh khẽ cười, “Không cần vội. Mới đợi bao lâu đâu.”
Nam Gia cởϊ áσ khoác, xoay người bỏ ra ghế sau, rồi thắt dây an toàn.
Châu Liêm Nguyệt lẳng lặng quan sát cô, ngay khi cửa xe đóng lại, trong không khí đã thoang thoảng một mùi cam ngọt dịu, giống mùi nước giặt.
Xe khởi động, Nam Gia ổn định lại hơi thở, rồi mới quay đầu liếc sang Châu Liêm Nguyệt. Trên người anh mặc một chiếc áo len màu xám khói, sắc mặt thoáng hiện vẻ mỏi mệt.
Nam Gia hỏi: “Anh sang bên này công tác à? Hay đi thăm người thân?”
Cô chợt mỉm cười, bởi cảm thấy cách nói “thăm người thân” này liên hệ với Châu Liêm Nguyệt thì cực kỳ bất thường.
Châu Liêm Nguyệt gõ ngón tay lên vô lăng, vẻ mặt như đang suy tư, cuối cùng anh chỉ hỏi: “… Em cảm thấy sao?”
Chỉ cần một thoáng là Nam Gia đã hiểu được.
Cô bỗng cảm thấy có chút áy náy, một lúc sau mới nói: “Tết nhất còn bao nhiêu việc…”
Châu Liêm Nguyệt liền ngắt lời: “Từ sau khi giải trừ quan hệ với nhà họ Chu, mấy dịp lễ tết bớt việc hẳn. Chỉ là mấy chuyện lặt vặt thôi… Dù sao cũng không thiếu một ngày này.”
“Mai phải về à?”, Nam Gia nghe ra ý đằng sau đó.
“Chiều mai.”
Nam Gia thoáng im lặng.
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Xin lỗi. Hơi mạo muội rồi.”
Nam Gia lắc đầu, “Không đâu. Dù sao em cũng rảnh mà.”
Trong lòng cô chợt có cảm giác bồn chồn như sóng táp vào bờ cát.
Im lặng một lúc, Châu Liêm Nguyệt mở lời trước, “Anh đón Tết ở nhà họ Tô.”
Nam Gia cười hỏi: “Hy Hy vẫn ở nhà họ Tô suốt à?”
“Con bé ở bên đấy có vẻ thoải mái. Trừ Tịch đến ăn một bữa cơm, lúc anh ở đấy, người nhà họ Tô có vẻ không được tự nhiên cho lắm.”, giọng Châu Liêm Nguyệt không để lộ ra mấy cảm xúc.
“… Tại người ta không biết nói chuyện với anh thế nào đấy.”
Châu Liêm Nguyệt lập tức ngoảnh sang nhìn cô, “Em đang nói đỡ cho anh đấy à?”
Anh khẽ cười, gương mặt chìm trong bóng tối nên không thấy rõ vẻ mặt, “Lúc ở cùng anh, em cũng không thoải mái còn gì.”
Nam Gia đáp lời ngay tức khắc: “Em vẫn ổn.”
“Thật à?”
Nam Gia cười bảo: “Anh cũng chẳng phải ông chủ của em, dỗ anh làm gì.”
Châu Liêm Nguyệt lại liếc cô, hình như anh vừa thoáng mỉm cười.
Bóng đêm tĩnh lặng chầm chậm trôi, nhất thời họ chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa.
Một lát sau, Nam Gia mới hỏi: “Đi đâu đây?”
“Đi ăn.”
Châu Liêm Nguyệt lái xe đến Uyển Liễu Cư.
Trước đây Nam Gia từng ăn ở nơi này một lần, sau đó nhà hàng mỗi lúc một nổi tiếng, rất khó để lấy được số, thế nên chẳng muốn đi xếp hàng nữa.
Trong phòng, bên trên kệ tủ năm ngăn khắc hoa đặt một cái bình màu xanh ngọc, bên trong cắm một đóa mai vàng, hương thơm dìu dịu. Nhân viên phục vụ pha trà tại phòng, Nam Gia tranh thủ đứng dậy, đi đến trước kệ tủ, ghé người lại ngửi đóa hoa kia.
Chỉ một lát sau, cô cảm nhận được Châu Liêm Nguyệt đã đi tới, đứng ngay sau lưng cô.
Trên người anh có một mùi hương gỗ, mát lạnh, dễ chịu. Bất chợt, Nam Gia sực nhớ lại rất lâu về trước, trong nhà ăn của Châu Liêm Nguyệt, cô ngắm nghía bình đảo lưu hương, anh cũng đứng sau lưng cô như thế này.
Cô hít thở đều đều, nhẹ nhàng đưa ngón tay lướt qua đóa mai vàng.
Người đứng phía sau bỗng lên tiếng, nghe chỉ như đang nói chuyện phiếm, “Anh đang nghĩ một chuyện.”
“… Chuyện gì?”
“Châu Hy cứ ở nhà họ Tô mãi cũng không phải chuyện hay, có nên để hai đứa đính hôn trước không nhỉ?”
Nam Gia ngơ ngác, “Anh hỏi em à?”
“Ừ. Em cảm thấy thế nào?”
Nam Gia thậm chí còn chẳng dám quay đầu lại, cô có thể dễ dàng cảm nhận được có một thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó đang lặng lẽ len lỏi trong bầu không khí.
Mà lời đối thoại của họ, lại lạc xa cả cây số.
“… Nên hỏi ý kiến của Châu Hy chứ.”
“Con bé lại chả ước được thế ấy chứ.”
“Anh vẫn chưa đủ yên tâm về Tô Tinh Dư à?”
“Tạm ổn.”
Nam Gia nhỏ giọng cười, lại chạm vào đóa hoa, “Có phải là anh không nỡ không? Anh chứng kiến Hy Hy trưởng thành mà.”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
Bên cạnh chiếc bàn tròn, người nhân viên nói: “Trà đã pha xong rồi ạ, mời hai anh chị dùng thong thả.”
Nam Gia đáp một câu: “Cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ vừa mở cửa đi ra ngoài, Nam Gia liền xoay người lại. Cô nghĩ Châu Liêm Nguyệt sẽ lùi lại, chẳng ngờ anh không hề động đậy.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách chỉ còn tính bằng gang tấc.
Nam Gia lập tức lùi lại nửa bước, lưng dựa cả vào cạnh tủ.
Không ai lên tiếng, hơi thở dường như chẳng còn tồn tại.
Châu Liêm Nguyệt nâng một cánh tay lên, chống bên cạnh cô. Khoảng cách nửa bước khi cô lùi ra sau, lại được thu ngắn lại bởi nửa bước tiến tới của anh.
Tim Nam Gia đập thình thịch, hơi thở như bị đè nén lại.
Hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt trên gò má cô, như mang theo cả một làn sương ẩm ướt.
Nam Gia giơ tay ra phía sau, bắt được tay cầm của một ngăn tủ, cô vội vàng nắm chặt lấy.
Cô hé miệng. Màng tai như ù đi, gần như không còn nghe thấy giọng nói của chính mình nữa.
“… Sao anh lại đến Nam Thành?”
“Em cảm thấy sao?”
“… Em không biết.”
Giọng nói còn khẽ khàng, mỏng manh hơn cả làn sương.
“Anh muốn gặp em.”
Âm tiết cuối cùng biến mất, hơi thở phủ xuống lại càng gần.
Nam Gia nắm chặt lấy cái tay cầm bằng đồng đến nỗi lòng bàn tay nhâm nhẩm đau, hai mắt nhắm lại gần như trong vô thức.
Hơi nóng chỉ còn cách một ly nữa thôi.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc” bỗng vang lên, sau đó là giọng nói êm tai của cô nhân viên phục vụ, “Xin chào, tôi xin phép mang đồ ăn đến cho hai anh chị…”
Nam Gia giơ tay lên đẩy anh ra như phản xạ có điều kiện, cô hắng giọng: “… Mời vào.”
Châu Liêm Nguyệt lùi lại phía sau.
Cô xoay người đi lướt qua anh, bước về phía bàn tròn.
Cánh cửa mở ra, cô nhân viên vừa liếc mắt một cái thì bỗng giật mình, nhưng giọng nói vẫn vô cùng điềm tĩnh, “Rượu hoa quế và chè trôi nước anh chị gọi ạ…”
Nam Gia ngồi vào chỗ, bưng tách trà mới pha lên, thong thả nhấp một ngụm.
Thế nhưng trái tim lại như thiếu oxy, nhảy nhót điên cuồng không thôi.
Qua khóe mắt, cô thấy Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, động tác thưởng trà giống y hệt.
Giống cả sắc mặt bình tĩnh nữa.
Điểm khác với cô là, ngay khi cảm nhận được tầm mắt của cô, Châu Liêm Nguyệt đột nhiên ngước lên. Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cô.
Cô chớp chớp mi, lảng tránh cụp mí mắt xuống.
Lát sau, cô chợt nghe thấy một tiếng cười rất khẽ.