Tiếng đạn xé gió lao tới cứ như vậy đọng lại trong tai, khiến cô lúc nào cũng thấy bất an.
Trình Hoán còn đang hôn mê, vẻ mặt lạnh nhạt tựa hồ đã che lấp sự tuấn lãng của anh. Lúc này, giữa mày anh giãn ra, dưới mái tóc ẩn giấu một cặp lông mi đẹp.
Diệp Vi Dạng nhẹ nhàng vén tóc anh lên, bất người, anh lại mở mắt ra.
“Trình Hoán? Anh có khỏe không?”
Có chút ngơ ngác.
Diệp Vi Dạng không biết trước đó mình biểu hiện có bao nhiêu rõ ràng, cô từng muốn thay Trình Hoán, nhưng sự thật chứng minh, anh là một vệ sĩ đủ tư cách, mẹ đã giáo dục cô không nên trông mặt mà bắt hình dong, rất hiển nhiên cô không làm vậy.
Trong lúc nguy cấp, anh có thể dùng tính mạng để bảo vệ cô, điều này không hề dễ dàng.
“Tiểu thư, tôi không sao.”
Trình Hoán nằm trên giường bệnh, cánh tay đau xót sớm đã thành thói quen, thân thể của mình còn không bằng sự quan tâm của Diệp Vi Dạng đối với anh.
Anh nghĩ không tồi, ngay khi tiếng súng vang lên, có mấy người anh chưa bao từng gặp qua lao tới, đó là vệ sĩ được Diệp gia giấu trong bóng tối. Cho dù anh không tự sắp xếp, thì người của Diệp gia sớm muộn cũng sẽ thăm dò anh, nếu không những người này cũng sẽ không rút lui.
“Trình Hoán?”
Diệp Vi Dạng vừa rồi nói cái gì anh không nghe thấy, bởi vì anh không biết cô nói gì, nên chỉ có thể cười cười.
“Cái kia......”
Người đàn ông hơi câu môi, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt của anh không đạm mạc như ngày thường, khuôn mặt tuấn tú nhu hòa hơn vài phần.
Diệp Vi Dạng nhìn đến mặt có chút nóng, cũng đã quên mình muốn nói gì, vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Bóng đêm chiếu đến gần đường chân trời, trong khoảnh khắc tia sáng cuối cùng biến mất ở phía tây, nỗi cô đơn nồng đậm chiếm cứ lấy trái tim Trình Hoán.
Anh túm lấy quần áo trước ngực thống khổ ngồi xổm xuống, Diệp Vi Dạng tới đưa thuốc cho anh, vừa vặn nhìn thấy ngũ quan nhíu chặt vào nhau của người đàn ông, cô cho rằng miệng vết thương của anh bị đau, cuống quít chạy vào.
“Anh làm sao vậy?!”
Giọng nói mềm mại kêu lên, lòng bàn tay hơi lạnh mang theo mồ hôi, nắm lấy bàn tay to đầy khớp xương của anh.
Con ngươi đong đưa ở ngay trước mặt mình, anh chỉ cần bóp chặt cổ cô thì có thể gϊếŧ chết cô.
“A!”
Trình Hoán bỗng chốc nắm lấy bả vai Diệp Vi Dạng, mạch máu ở cổ căng lên khiến trong mắt anh có màu đỏ tươi.
Cô gái bị đau hừ nhẹ một cái, run rẩy mà che lại miệng vết thương của anh.
Thợ săn sẽ không thương xót con mồi, nhưng con mồi lại không biết mình đang kề cận cái chết.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào cô, nha đầu ngốc này có biết anh muốn gϊếŧ chết cô hay không.
“Không sao, bác sĩ nói uống thuốc sẽ khiến tâm tình không tốt, trái tim cũng sẽ không thoải mái, nhưng một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Anh buông cô ra, “Diệp tiểu thư, Diệp gia các cô, đối với vệ sĩ đều tốt như vậy sao?”
Sự trào phúng mỏng manh trong lời nói bị tiếng thở dốc giấu đi, Diệp Vi Dạng lắc đầu, đưa thuốc cho anh.
“Nếu không phải anh cứu tôi thì tôi đã chết rồi.”
Người đàn ông nuốt xuống cổ họng, cô cách mình gần như vậy, mái tóc dài theo làn gió nhẹ tung bay mang theo mùi hương. Anh càng ngày càng không hiểu được cô gái này, sinh ra ở Diệp gia còn có thể đơn thuần như vậy, là Diệp Cảnh Đình bảo vệ con gái quá tốt, hay là cô quá giỏi về ngụy trang.
Anh nằm trở lại trên giường, nếp nhăn trên cổ áo vẫn còn, hận ý cũng đã giấu đi.
“Anh từ đâu đến? Tại sao lại đến Las Vegas?”
“Tiểu thư, cô nên trở về nghỉ ngơi đi.”
Trình Hoán đánh gãy câu hỏi của cô, hiển nhiên không muốn nói đến chuyện trước đây, lúc này Diệp Tu từ ngoài cửa gọi cô, Diệp Vi Dạng nghe được giọng của anh trai liền chạy ra cửa.
Vẫy vẫy tay với anh, “Ngủ ngon.”
Cửa được đóng lại lần nữa, một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh trong phòng, nhưng lại có nhiều hơn sự bi thương và cảm giác áp bách.
Nắm đấm nện lên tường, các khớp xương gãy vụn, da thịt đầy vết xanh tím vết xước, đã nhăn đến không thành hình dạng.
Con dao nhỏ đã nhiều lần kề vào cổ cô lại bị đặt xuống vì nhiều lý do khác nhau, lần này lại không thể thành công.
Tại sao cô lại dùng giọng nói ôn nhu như vậy nói chuyện với anh, tại sao lại đưa khăn giấy và thuốc cho anh, tại sao khi có tiếng nổ mạnh lại lối kéo anh ra khỏi nơi nguy hiểm.
Nếu cô không nói gì, cũng không làm gì, thì anh nhất định sẽ cắt đứt động mạch của cô, sau đó đem thi thể mỹ lệ của cô đưa cho Diệp Cảnh Đình thưởng thức.
Dưỡng thương nửa tháng, Trình Hoán lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt như lần đầu gặp mặt, Diệp Vi Dạng không để ý đến vấn đề thái độ của anh, chỉ đem mọi sự hờ hững của anh quy kết cho tính cách, thậm chí sợ ba không giữ anh lại, còn mỗi ngày ở trước mặt anh trai nói ra những mặt tốt của anh.
Vào ngày được tháo băng, Trình Hoán từ trong phòng nhìn thấy một chiếc xe anh chưa từng thấy trước đó đi ngang qua dưới lầu. Trong một đại gia tộc coi trọng quy củ, chỉ có xe của gia chủ mới được chạy đến trước nhà.
Quả nhiên, người xuống xe chính là gương mặt trong cơn ác mộng của anh, Diệp Cảnh Đình với bộ đồ màu đen vừa vặn, khí chất tự phụ ưu nhã. Kẻ thù càng cao quý thích ý, thì anh càng trở nên âm u.
“Trình Hoán, Diệp tiên sinh tìm cậu.”
Trình Hoán đi theo sau quản gia, cơ hội tiếp xúc gần với Diệp Cảnh Đình rất khó, nhưng Diệp Cảnh Đình hiển nhiên cũng biết người muốn gϊếŧ ông ta rất nhiều, xung quanh có rất nhiều vệ sĩ đi theo.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn ở đình viện, ông ta đã thay một bộ quần áo màu trắng, nhìn những cơn sóng trong bể bơi.
“Trình Hoán.”
Diệp Cảnh Đình đối với người vệ sĩ này rất hài lòng, ông đẩy một cái hộp qua, Trình Hoán theo ánh mắt của ông mở ra, bên trong có một khẩu súng lục.
Hoa văn tinh xảo trên thân súng, cành lá đều được khắc rất cẩn thận, vừa nhìn đã biết là một món đồ sưu tầm.
“Cảm ơn Diệp tiên sinh.”
Trong súng có đạn, Trình Hoán chỉ cần nhắm chuẩn vào Diệp Cảnh Đình, vệ sĩ xung quanh cũng sẽ không kịp cứu ông ta.
Nhưng điều này sẽ khiến hai bên đều tổn thất, Diệp Cảnh Đình chết một cách quá thống khoái.
Sau khi anh cất súng đi, phá lệ mà cười cười với Diệp Cảnh Đình, người đàn ông vỗ vỗ bờ vai của anh.
“Ngày mai có việc, nhất định phải một tấc cũng không được rời khỏi tiểu thư.”
-
Trình Hoán ngồi trong phòng im lặng hút thuốc, khi kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, điện thoại phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt.
Chuông báo vang lên.
Anh tắt đèn, kéo tấm rèn lên, thân thủ mạnh mẽ theo ống dẫn bò xuống lầu.
Ở chỗ này, Diệp gia xem như là khách, buổi chiêu đãi ngày mai bọn họ đã trang trí tỉ mỉ suốt đêm.
Cha con hai người có không ít kẻ thù, Diệp Tu làm người âm ngoan vô tình, so với ba anh ta chỉ có hơn chứ không kém, cho nên tất cả mọi thứ đều phải được kiểm tra cẩn thận.
Trình Hoán trốn trong góc, đưa lưng về phía phòng bếp sáng đèn, đợi đám người đã giải tán, anh mới gắn một quả bom tinh vi vào ống dẫn bình gas.
Hội sở đã hai ngày không tiếp bất kỳ vị khách nào, những bông hoa mang theo sương sớm và những tấm thảm mới được trải khắp nơi, hương thơm nồng nàn nhưng không quá nồng, mọi chi tiết nhỏ nhất đều được chuẩn bị cẩn thận tạo ra điểm nhấn.
Diệp Vi Dạng đi phía trước, dáng người thướt tha lay động, Trình Hoán đi theo phía sau cô.
Hai người đi vào thang máy, cánh cửa được lau chùi sạch sẽ có thể phán chiếu bóng người, nhiệt độ trong mắt người đàn ông giảm mạnh, bàn tay đút trong túi quần làm ấm điều khiển từ xa.
Khi thang máy đi lên trên, cô nhìn xuống thấy ba mình và anh trai, thang máy mới vừa dừng lại, cô liền chạy đến bên cửa sổ, vẫy vẫy tay với bọn họ trong hoa viên.
“Ba, mẹ ——”
“Oanh! ——”
Tiếng nổ làm rung chuyển cả toà nhà, khói đen dày đặc làm mất đi nụ cười của cô gái, đầu ngón tay cô toát ra mồ hôi lạnh, cô va vào bức tường còn không quên nhìn ra hoa viên.
“Trình Hoán! Mau đi cứu ba mẹ tôi, bọn họ ——”
Người phụ nữ bỗng nhiên im lặng, người đàn ông phía sau vẫn luôn trầm mặc, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt này.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, tiếng kêu ngoài cửa sổ giống như một bản giao hưởng đẫm máu, màu đỏ tươi theo làn điệu dần lấp kín nhãn cầu. Con ngươi đen được bao bọc trong những tia máu đỏ tươi giống như từng tầng viên pha lê, tà ác giống như Tử Thần trước ngực anh.
Anh cong khóe miệng, thay đổi thành khí chất lạnh băng, cười tàn nhẫn với cô.
“Bọn họ không phải rất tốt sao?”
--------------- Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình ra chương sớm và hoàn truyện nha