Chương 5: Ba cô đã cướp hết mọi thứ thuộc về anh, cuộc sống vô ưu vô lo của cô gái này, vốn nên là của anh

Buổi sáng vội vã gặp mặt, Diệp Vi Dạng không chú ý tới Trình Hoán vậy mà lại cao hơn mình nhiều như vậy, khí thế của anh rất áp bức, lông mi rũ xuống giấu đi sự thâm thúy.

Cô đứng trước mặt anh, nhỏ bé đáng thương, mặt đối diện với hình xăm trên ngực anh, khuôn mặt dữ tợn của tà thần cùng với những chiếc răng nanh, giống người mà lại không phải người.

Theo hơi thở của anh, tà thần giống như có sinh mệnh. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, Trình Hoán đang nhìn cô, đồng tử âm thầm gợn sóng, giống như muốn hút người vào đó.

“Cái kia......”

Cô hối hận rồi, bản thân không xem trước người vệ sĩ này trông như thế nào đã mang người về, bộ dáng của người đàn ông này, sao có thể sớm chiều ở chung, so với em gái kia còn kém xa.

Cô gái dù có khôn khéo đến đâu cũng vẫn là đoá hoa mỏng manh trong nhà kính, đặc biệt là khi sợ hãi, đều bại lộ hết ở trên mặt.

Trình Hoán phát giác mình tựa hồ quá mức lãnh đạm, anh là vệ sĩ, nên cúi đầu xưng thần với tiểu thư. Cũng không nghĩ tới, không đợi anh đi tìm, con mồi đã đưa tới cửa rồi, anh nóng lòng muốn nhìn thấy Diệp Cảnh Đình chịu sự tra tấn khi mất đi người thân, chịu đựng mọi nỗi đau mà anh đã phải chịu qua.

“Tiểu thư, có việc gì sao?”

Cô gái rối rắm nhíu mày, mục đích tới đây đột nhiên bị anh dọa đến quên mất, Diệp Vi Dạng càng thêm hối hận, anh nhìn qua lãnh đạm không giống người bình thường, ít nhất trước anh chưa từng có ai lạnh nhạt với mình như vậy.

Trừ cái này ra, cô còn chưa từng gặp qua người nào có nhiều vết sẹo trên người như vậy, vết thương do súng dao gần như bao trùm khắp thân trên của anh, còn có rất nhiều vết hình tròn không giống như do đạn gây ra.

Lúc này, gió thổi mở cửa sổ đối diện, “Kẽo kẹt” một tiếng, Diệp Vi Dạng trông gà hoá cuốc mà ôm lấy bả vai mình.

“A! ——”

Trình Hoán hơi nhướng mày, thuận thế bảo vệ người phụ nữ ở phía sau.

“Tiểu thư, chỉ là gió thôi.”

Trai đơn gái chiếc, người đàn ông chỉ bọc một cái khăn tắm, bầu không khí ái muội mơ hồ bốc lên. Nhưng Trình Hoán chỉ nhìn chằm chằm chiếc cổ trắng nõn của cô, tưởng tượng trong mạch máu đang chảy cất giấu rất nhiều chất lỏng thơm ngọt. Mà Diệp Vi Dạng chỉ tập trung vào sau cửa, sợ sẽ có yêu ma quỷ quái gì đi ra, không thấy rõ tình huống trước mắt.

Cô cuối cùng cũng nhớ ra mình đến đây làm gì.

“Bên ngoài quá tối, đêm nay anh ngủ ở phòng ngoài của tôi đi.”

Trình Hoán nhẹ nhướng mày, về phòng mặc quần áo vào.

Phòng của Diệp Vi Dạng có hai phòng, phòng trong phòng ngoài và một phòng thay đồ, phòng ngoài không có giường, cô gọi điện bảo người kê một chiếc giường tới cho Trình Hoán, không muốn anh cởi bỏ quần áo nằm trên sô pha.

Nhiều vết sẹo như vậy, giống như những con sâu xấu xí. Người phụ nữ không khỏi rùng mình, tùy ý cầm thuốc trị sẹo trên bàn đưa cho anh.

“Cái này là bác sĩ cho tôi, anh cầm lấy dùng trước đi, không biết lâu như vậy rồi có thể xóa được không.”

Nói xong vội vã chạy vào phòng trong khoá kỹ cửa.

Có lẽ là bên ngoài có người đang trông chừng, người này lại lãnh đạm đến thần quỷ không thể gần. Diệp Vi Dạng rất nhanh đã ngủ say, ngay cả tóc cũng chưa sấy khô.

Cho nên, khi cửa phòng lặng lẽ không một tiếng động bị mở ra, mái tóc ẩm ướt của cô mới không bị gió đêm thổi bay.

Thuốc trị sẹo chưa mở, nó lẳng lặng nằm yên trên bàn trà, phía trên phủ kín vết dao rạch.

Cầm theo lưỡi dao nhỏ ấn lên cổ người phụ nữ, cô hít phải thuốc mê nên ngủ rất sâu, anh chỉ cần thoáng dùng sức thì dòng máu trong tĩnh mạch sẽ bị chặn lại, làn da càng thêm tái nhợt.

Bàn tay màu mật ong của người đàn ông nhẹ nhàng xoa nắn da thịt cô, thô ráp cùng mềm mại đối lập nhau, ba cô đã cướp hết mọi thứ thuộc về anh, cuộc sống cô ưu vô lo của cô gái, vốn nên là của anh.

Cánh tay bỗng dưng nâng lên, mũi dao đâm về phía yết hầu cô, anh nhắm mắt lại, vĩnh biệt với người phụ nữ.

“Cốc cốc.”

Mũi dao sắc bén không thể đam vào làn da, tiếng đập cửa ngăn cản động tác của anh.

Diệp Tu mỗi đêm đều tới xem em gái, lần này mở cửa lại là một người đàn ông.

Vài giây sau, anh ta mới nhận ra đây hẳn là vệ sĩ của Diệp Vi Dạng.

“Sao anh lại ở đây?”

Cửa của phòng trong đóng chặt, vệ sĩ nhìn qua cũng có vẻ buồn ngủ, Diệp Tu đi vào nhìn thoáng qua cô gái đang ngủ say, ngữ khí hơi hòa hoãn, “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải cùng em ấy ra ngoài.”

“Vâng, ngài đi thong thả.”

Cửa đóng lại, Trình Hoán nhìn cửa phòng như đang suy tư gì đó.

-

Yết hầu Diệp Vi Dạng có chút đau, cô ho khan một tiếng rồi tỉnh lại, nút cổ áo không nhớ là cởi ra khi nào, trên đó còn có một vết đỏ, xem ra tối qua mình ngủ cũng không thành thật.

Cho dù cô có chút mỏi mệt, nhưng vẫn trang điểm nhẹ nhàng rồi mới đi ra ngàoi.

Chiếc váy màu trắng nhẹ nhàng toả ra anh sáng giống như vỏ sò, sợi dây tinh tế đáp trên xương quai xanh, để không quá đơn điệu, cô còn đeo một sợi dây chuyền đá quý màu hồng làn nổi bật xương quai xanh.

Trình Hoán ngồi trên sô pha, hương trà tràn ngập, mọi thứ xung quanh đều sạch sẽ ngăn nắp, nhìn không ra nơi này từng có người ngủ qua.

Khi ra cửa đã là buổi chiều, cô lắc lư đồ uống trong ly, ánh mắt tùy ý nhàn nhã.

Ba và anh trai không có ở đây, cô vẫn mang theo Trình Hoán đi ra ngoài, người đàn ông này làm cô không thoải mái, cô muốn đổi anh, chờ khi ba cô quay về đã.

“Tiểu thư, tôi đi toilet.”

Dựa theo thoả thuân, Trình Hoán rời khỏi Diệp Vi Dạng nhất định phải báo trước. Diệp Vi Dạng gật đầu, ánh mắt không phân cho anh, người đàn ông nhìn đuôi mắt cô lấp lánh tỏa sáng, trắng đen rõ ràng phản chiếu khung cảnh đường phố náo nhiệt.

Cửa hàng kem ven đường, mùi hương ngọt ngào bay xa.

Người đàn ông chạm nhẹ vào bả vai của khách hàng, trả tiền rồi đưa anh ta một que kem ốc quế, tấm thẻ hai ngày trước nhận được cũng đưa cho anh ta cùng với kem ốc quế.

Người nọ xoay người lại, lộ ra một hàng khuyên tai, hoa tai khoa trương khiến lỗ tai căng ra rất to.

Trình Hoán từ đầu đến cuối không hề nói gì với anh ta, thậm chí không cho anh ta một ánh mắt, chỉ lần nữa đi ra khỏi cửa hàng, tầm mắt của người nọ đã dõi theo anh.

Anh ta đi xuyên qua vài bức tường đến phía đối diện cô gái, nhắm khẩu súng lục dưới ngực cô gái 3 tấc rồi bắn ra một viên đạn.

“Piu!”

Lớp kính bị bắn tạo ra một mỗ tròn nhỏ, nứt ra giống như mạng nhện.

Diệp Vi Dạng nhìn viên đạn kia đang bay về phía mình, một bàn tay to lớn bỗng nhiên kéo cánh tay của cô.

Cô ngã nhào vào vòng tay của người đàn ông, viên đạn sượt qua bả vai người đàn ông, bộ đồ màu đen lập tức lan ra một màu đỏ sẫm.

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình ra chương sớm và hoàn truyện nha