Chương 3.2

Chương 3.2: Con bướm bay nhảy trên ngọn lửa, vẫn không biết rằng đôi cánh của mình sắp bị đốt cháy

“Hoán, thật không tồi, phu nhân rất hài lòng.”

Người đàn ông ngồi ghế ghế xe, ngũ quan tuấn lãng sắc bén, ánh mắt đạm bạc chăm chú nhìn đồi núi nhấp nhô, đối mặt với lời khen ngợi không có chút biểu tình gì. Tát Mễ dường như đã quen với sự thờ ơ của anh, chỉ nhẹ nhàng đẩy tấm thẻ qua.

“Nhưng cậu hình như có chút sốt ruột.”

Trình Hoán nhướng mày, anh thưởng thức lưỡi dao, trên đó còn lưu lại một mảnh giấy nhỏ.

Nụ cười ôn hòa kia có chút chói mắt, nhưng lại thỉnh thoảng xuất hiện trước mắt anh. Dáng người duyên dáng kia khiến mái nhà vốn đã lộng gió lại càng trở nên hỗn độn hơn, trời và đất là kẻ thù truyền kiếp, nhưng lại hoà quyện vào nhau.

Trình Hoán nhắm mắt lại, cố gắng xua đi bóng dáng kia.

“Kẹt xe.”

Bên ngoài có tiếng xe cộ ồn ào, ngoài cửa sổ có một chiếc xe đen nhánh chạy qua, ngay cả bánh xe cũng là màu đen, giống như u linh xông vào cát vàng.

Tát Mễ không chút kiêng dè Trình Hoán còn ở đây, gọi điện thoại.

“Đem tất cả bọn họ đến sân thể dục.”

Người đàn ông nhìn về chiếc xe đã biến mất có chút suy tư, ánh mắt bình tĩnh khẽ động.

“Tôi có thể tham gia không?”

Tát Mễ như nghe được chuyện gì khó tin, khuôn mặt mập mạp trừng lớn.

“Cậu có hứng thú?”

Trình Hoán sớm đã thông qua bài kiểm tra của người mới, chỉ là tiểu thư nhà giàu muốn tìm vệ sĩ mà thôi, chuyện này không đáng để Trình Hoán tự mình xuất động.

“Đúng.”

Câu trả lời khiến người ta kinh hãi, Trình Hoán ngoại trừ gϊếŧ người đối với những chuyện khác đều không có hứng thú, bao gồm cả phụ nữ.

Tát Mễ nghĩ không ra lý do anh làm vậy, nhưng vẫn lựa chọn đồng ý.

-

Có hai hàng đàn ông đứng trên bãi cát, mặt trời chói chang trên đầu bọn họ toả ra vài vầng sáng, thân trên trần trịu của họ ngăm đen cơ bắp, mồ hôi chảy dọc theo cơ bắp.

“Hai người một tổ, có thể bắt đầu rồi.”

Ra lệnh một tiếng, người đàn ông đứng ở hàng đầu quay mặt về những người ở phía sau, nắm đấm như gió mạnh, cánh tay nổi đầy mạch máu cùng cơ bắp giống như dãy núi sông.

Ánh mặt trời thiêu đốt hormone của nam thanh niên, sau một trận quyết đấu kịch liệt, trên người mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít có thêm vài vết thương.

Người dẫn đầu vừa hài lòng lại tiếc hận, những chàng trai trẻ này đều do ông đích thân huấn luyện hơn mười mấy năm, bọn họ đều là sát thủ ưu tú nhất, vì tổ chức đã làm rất nhiều chuyện, trên tay dính vô số máu tươi, trong đó có không ít người xuất sắc, là những người ông muốn giữ lại.

Nhưng quy tắc không thể làm loạn, ông nhìn về phía thanh niên trầm mặc nhất, chin hồng tước từng tắm hoả lại một lần nữa được đắm mình trong ngọn lửa, lông vũ của người đàn ông được tôi luyện qua lửa, chói mắt giống như hoàng kim, không thể nghi ngờ chính là vương giả trong trận quyết đấu này.

Anh dựa vào hàng rào bằng gỗ nhẹ thở dốc, làn da bánh mật đầy những vết sẹo bóng loáng phiếm hồng, khe rãnh thâm thúy không ngừng có mồ hôi chảy xuống, trên ngực có hình xăm tà thần đáng sợ chết chóc, cùng với khuôn mặt thanh tuấn càng tăng thêm vài phần ngang ngược.

Kẻ thất bại phải nhường chỗ cho người thắng cuộc, bọn họ từ đây không còn giống nhau, ở một nơi có hệ thống phân cấp nghiêm ngặt, trên người Trình Hoán luôn có rất nhiều ánh mắt dõi theo.

“Anh Hoán, thật tốt, chúng ta vẫn còn ở bên nhau, nhưng không thể ở cùng nhau được nữa.”

Tiểu Thụy muốn ôm cổ anh, lại bị anh lặng lẽ né tránh.

Buổi tối, bọn họ ngồi ở nhà ăn, khăn trải bàn trắng tinh cùng bộ đồ ăn sạch sẽ, Trình Hoán hơi ngơ ngẩn, anh đã rất nhiều năm chưa nhìn thấy.

Bữa ăn này đặc biệt tinh tế, nhiệt độ ngày càng tăng cao vì mùi rượu nồng nặc, Trình Hoán nhấp môi, cố tình tránh uống rượu, do thói quen nghề nghiệp nhiều năm, ở nơi nhiều người anh sẽ vô thức mà chú ý tới nhất cử nhất động của những người xung quanh.

Xuyên qua tầng tầng rèm che, có một mùi hoa nhàn nhạt bay vào phòng thuỷ tinh, Trình Hoán theo mùi hương nhìn lại, chỉ nhìn thấy một làn váy tung bay.

“Diệp tiểu thư muốn tới chọn người? Là Diệp tiểu thư nào?”

“Họ Diệp còn có thể là ai được nữa?”

“Tôi có thể đi không, phải nói thế nào với Tát Mễ?”

Nhẹ nhàng xoa nắn đầu ngón tay, ánh mắt người đàn ông đong đưa, tư thái làn váy lay động anh rất quen thuộc, là phong cách độc đáo thuộc về Diệp Vi Dạng.

Con bướm bay nhảy trên ngọn lửa, vẫn không biết rằng đôi cánh của mình sắp bị đốt cháy.