Chương 83: Gặp mẹ chồng

Tám giờ sáng hôm sau dưới lầu vang lên vài tiếng động, Giang Ý Miên bị ồn ào đánh thức, mở bừng hai mắt, Yến Thành kéo đầu cô ôm vào trong l*иg ngực.

"Người làm dọn vệ sinh."

Giang Ý Miên yên tâm nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Trận tuyết đầu mùa ngừng rơi, một buổi sáng yên bình, cô nhìn xuyên qua khe hở màn cửa, ánh sáng len vào tạo nên một vệt dài.

Yến Thành lôi cô từ trong chăn ra, tắt đồng hồ báo thức đang chỉ chín giờ sáng.

"Không..."

Chăn quá ấm áp.

Yến Thành một tay bế cô lên, một tay kéo chăn xuống. Nâng người đi ra ngoài:"Ra sô pha ngồi phơi nắng một lát".

Giang Ý Miên ôm cổ anh không buông, đầu đặt trên hõm vai, hai mắt nhắm không mở ra nổi. Nhiệt độ chàng trai cao hơn so với cô gái, cô gái nhỏ dựa vào ngực anh, quần áo dán vào nhau như muốn dính hẳn lên người.

Không ai chú ý tới dưới lầu có tiếng mở cửa.

Ba Yến gần đây đi công tác, con trai cả ngày không thấy về nhà, mẹ Yến tranh thủ về nhà thăm ông bà ngoại. Sáng nay người làm tới thấy giày của Yến Thành ở cửa, đoán rằng anh đã trở về, liền gọi điện báo cho mẹ Yến, còn hỏi có muốn làm đồ ăn cho cậu chủ không.

"Không cần, không gọi được nó."

Mẹ Yến xách túi xách đi vào trong.

Chắc hẳn con mình ở tiệm net cả đêm hoặc lêu lổng ở đâu cùng bạn bè. Tuổi đã lớn mà vẫn tự do tự tại ham chơi, không biết bao giờ mới tìm bạn gái mang về...

Trong lòng vẫn đang trách móc thậm chí còn có cả dấu chấm câu. Biểu tình đang bực bội bỗng nhiên đờ người...

"..."

Cửa đang mở trên lầu hai, nhìn xuyên qua lan can ra sân nhỏ, bà đang mắng chửi con trai, cho rằng con trai hơn hai mươi còn vẫn chưa sáng suốt, con trai hơn hai mươi vẫn đơn thuần không rành thế sự cuộc đời, chính nó còn đang ôm một cô gái, hôn lên từng chút một, trong miệng còn lẩm bẩm:"Đứng dậy, lát nữa đi học muộn mất..."

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt nóng rực, Yến Thành chậm rãi quay đầu.

Liền thấy ngay người mà chắc hẳn còn đang ở nhà ông bà ngoại chăm sóc báo hiếu, hiện lên vẻ mặt khó có thể tin được vào mắt mình, đứng ở giữa nhà ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm anh.

Quai túi xách Hermes tay có thể bị bà bóp gãy.

Anh nhỏ giọng gọi một câu: "Mẹ..."

Lúc này Giang Ý Miên như bị điện giật, chậm rãi mở bừng mắt.

*

Việc xấu hổ này so với việc bị Giang Ý Văn bắt gặp em gái và bạn cùng phòng của anh yêu đương chẳng là gì, cô chưa hề chuẩn bị chuyện gặp ba mẹ anh.

Giang Ý Miên bị không khí trầm mặc này ép cho cả người hít thở không thông.

Mẹ chồng tương lai ngồi ngay ngắn ở trước mặt, cách cô chỉ một mét cách bởi bàn ăn, ưu nhã thảnh thơi quét một lớp bơ lên bánh mì.

Vạt áo cọ qua cọ lại, như cọ vào lòng cô.

Yến Thành cắn một miếng bánh mì, nói: "Hơi nhiều hạt tiêu."

Giang Ý Miên: "..."

Mẹ Yến dừng một chút, đưa mắt lên nhìn anh, không nói lời nào.

Đây chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ. Giang Ý Miên ăn ngấu nghiến bữa sáng, chỉ sợ bị người hỏi một câu rằng có thấy hợp khẩu vị không? Nếu có thể, cô chỉ muốn ăn thật nhanh. Nhưng yết hầu không biết cố gắng, nuốt hai ba miếng đã bị sặc, cô che miệng ho khan, nước mắt đều ứa ra, ly nước bên cạnh chỉ còn một ít. Yến Thành lấy ly nước của anh rót vào ly nước gần hết của cô, sau đó đưa tay vỗ lưng bộp bộp để cô nuốt xuống, sau đó mới thu tay về.

Mẹ Yến chưa bao giờ cảm thấy mình dư thừa như lúc này.

"..."

Bà gác dĩa lên một góc, kéo ghế đứng dậy:

"Các con ăn từ từ".

Dứt lời liền đi ra phía ban công nơi đặt máy giặt.

Miệng Giang Ý Miên vẫn còn nước thiếu chút nữa thì phun ra.

Mẹ kiếp.

Cô quay đầu cầu cứu về phía Yến Thành, anh như chẳng hề có việc gì, an ủi cô:

"Chắc là thấy như chiếc giường cô đơn"

Chẳng nhẽ mẹ anh là đồ ngốc sao! Tâm tình phức tạp nghĩ ngợi, chắc trời cao đang báo ứng, lao ra cửa bị bạn trai bắt được, cho tá túc một đêm ở trên giường, hiện tại còn bị mẹ anh bắt gặp xấu hổ muốn chết...

Giang Ý Miên đan tay vào gãi gãi tóc, chưa bao giờ muốn đi học ngay lúc này...

Cô bịt tai trộm chuông, bỏ lỡ màn hình điện thoại Yến Thành đang không ngừng sáng lên.

Anh mở khoá, mở wechat vừa được người nhắn đến:

Mẹ: Con thật giỏi.

Mẹ: Con nói trước cho mẹ một câu thì chết à?

Mẹ: Hiện tại mẹ muốn hỏng mất, con có thể hiểu chuyện một chút không, tốt xấu gì cũng phải báo một tiếng, hiện tại mẹ làm sao bây giờ?

Yến Thành bình thản trả lời:"Mẹ quay lại ngồi xuống, chào hỏi với con dâu một chút..."

Mẹ:...?

Khung thoại vẫn hiện"Đang nhập vào", giằng co suốt một phút.

Mẹ: Mẹ sợ.

"..."