Chương 3: Khẩu bắn

Anh mắt của Yến Thành không rời khỏi gương mặt cô, nhìn chằm chằm vào mỗi biểu cảm nhỏ trên mặt, nhìn từ lúc lông mi hồng đậm đến ướŧ áŧ.

Khóc cái gì.

Anh đẩy eo, nhấp môi nghĩ ngợi có phải mình nên nhẹ một chút hay không. Nhìn cô bị cắm mà miệng anh khẽ nhếch lên, âm thanh yêu kiều mềm mại xin tha, chàng trai tự giác chậm lại động tác ra vào. Nhưng giây tiếp theo cô liền vặn eo kháng nghị, khóc sướt mướt nói: "ngứa quá, anh trai nhanh lên"

Lật lọng đến đáng yêu.

Anh không hề khách khí, nắm hai luồng đẫy đà mềm mại, lòng bàn tay hoàn toàn chứa trụ, ấn vào núʍ ѵú, cắn cắn thịt sau cổ, cự vật càng thêm thô to cắm vào hợp làm một. Liếʍ một đường dài trên xương sống sau lưng cô, Giang Ý Miên không nhịn được run rẩy phun trào.

"Ô ô..."

Đã phạm quy.

Đôi mắt cô đỏ hồng lên án: "Anh sao cứ thích liếʍ tôi?"

Từ lần đầu tiênn đã biết, đây là hành động yêu thích của anh lúc làm.

Như một con cẩu.

Ghi chú WeChat cho anh cứ như vậy mà thành.

Yến Thành xoa cặp mông đẫy đà, giảm bớt hoạt động:

"Em không thích?"

Âm thanh hơi uỷ khuất.

Giang Ý Miên trầm mặc, nhìn dươиɠ ѵậŧ của anh vẫn còn đang đứng thẳng tắp. Lúc cô cao trào làm cho nó phun ra chút dâʍ ɖị©ɧ, mặt trên cái miệng nhỏ vẫn đang phun ra, nhưng cái cán lại toàn là da^ʍ thuỷ của cô.

"Không phải không thích...". Cô xoay người lại, thân mình trượt xuống dưới:

"Chỉ là, bị liếʍ thì...tôi sẽ trở nên mẫn cảm"

"Ô.."

Cô chưa nói xong đã há mồm ngậm lấy qυყ đầυ cực lớn, đầu lưỡi đảo qua một vòng khıêυ khí©h mặt trên nếp uốn.

Yến Thành không chịu nổi đưa tay ấn lên trên đầu cô.

Cô gái với đôi mắt ướŧ áŧ, nhìn rõ ràng non nớt lại thuần lương, nhưng trong miệng lại đang ngậm đồ vật trông thật dâʍ đãиɠ. Giang Ý Miên nắm lấy cự vật cảm giác nặng thêm, con quái vật của anh lại sưng to thêm vài phần.

Đúng là kích cỡ kinh người, thật là...

Cô chẳng có cách nào khác, đành phải lặng lẽ nỗ lực hơn một chút, nhưng vừa nhếch môi tên này lại hung hăng cắm vào, côn ŧᏂịŧ xẹt qua đầu lưỡi thẳng vào yết hầu.

"Ô ô... ôh..."

Giang Ý Miên khó chịu chảy nước mắt, nhưng Yến Thành đang ấn vào, trốn cũng không được, trong miệng tràn đầy hương vị của anh, càng dán vào gần hơn làm mặt của cô không tránh khỏi dán vào đám lông tóc của anh.

Có thứ gì đang chảy xuống...

Anh ta không phải muốn bắn đấy chứ?

Suy đoán này làm Giang Ý Miên giãy giụa, cô dùng đầu lưỡi lấy lòng liếʍ, co rút lại khoang miệng hút vào, đổi lấy làm cho anh thô lỗ thọc vào rút ra. Cô nức nở ra tiếng, chưa ra vài được mấy cái, Yến Thành chống vào miệng cô hung hăng bắn ra...

"Khụ..."

Quá nhiều, không chứa hết được.

Giang Ý Miên đưa tay lên phun ra, màu trắng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo cánh tay chảy xuống, cô nâng đôi mắt vô tội lên nhìn người vừa bắn ra. Chàng trai ngây ngốc thất thần, không biết làm sao. Nhìn tới ánh mắt của cô, như bị điện giật luống cuống tay chân đi lấy khăn giấy:

"Thật xin lỗi..."

Chàng trai rũ mắt xin lỗi, lau tay cô thật nhẹ nhàng. Trên mặt mang vẻ xin lỗi rất rõ ràng, vừa mới bắn ra, vành tai anh đỏ ửng một mảng, không biết vì sao mà mắt cũng đỏ.

Rõ ràng là bị cô mυ"ŧ cho bắn, nhìn anh lại giống như bị bắt nạt vì điều đó.

Giang Ý Miên hỏi: "Anh trai, đây là lần đâu tiên được làm?"

Chẳng có một tí kinh nghiệm, biểu hiện chưa từng trải qua.

Nhìn bộ dáng hôm nay...quả nhiên, Yến Thành ấp úng nói: "...ừm"

Cự vật mềm nhũn vẫn lười biếng đặt giữa hai chân, vì ngồi xổm xuống nên tấm lưng dày rộng căng lên rắn chắc.

Thật sự rất ngoan.

Giang Ý Miên nhìn anh lau bên tay ướŧ áŧ sau đó chuyển sang lau giữa hai chân cô. Bởi vì hai chân đang kẹp lại, Yến Thành can đảm đưa ánh mắt ý bảo cô dạng chân ra một chút, nếu không thì không lau được.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của chàng trai, ý xấu nổi lên.

Cô gái nhỏ cắn môi, như tán tỉnh mở ra hai chân, năm ngón tay đưa xuống dưới, vẽ ra hai mẩu hoa môi vừa bị chà đạp đến đáng thương, lộ ra lỗ nhỏ ướŧ áŧ đỏ bừng.

Cô nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt của Yến Thành có một ngọn lửa đang cháy lên.

"Hai cái miệng đều bị anh trai fuck hỏng rồi..."