Chương 29: Bữa tiệc

Chở Giang Ý Miên về nhà, trước khi xuống xe cô gái nhỏ dính lấy anh lưu luyến không thôi, ôn tồn một lúc bắt đầu nói hươu nói vượn: "Đều tại anh".

"Anh làm sao vậy?."

Anh cầm ngón tay cô đang chỉ vào mình, đưa lên miệng liếʍ láp.

Cả người Giang Ý Miên run run một chút, toàn thân nổi lên một tầng da gà, âm thanh lúc sau nhỏ hơn:" Anh làm gì thế..."

"Anh học thói xấu, Yến Thành."

"Hửm?" Anh chớp chớp mắt, "Học thói xấu như thế nào, trước kia không phải cũng liếʍ như vậy sao?"

"..."

Cứu với, sao lại có người nói lời nói sắc tình với vẻ mặt điềm tĩnh, làm người nghe cảm thấy xấu hổ như vậy chứ. Giang Ý Miên bị anh liếʍ lòng bàn tay, trong lòng tê dại ngứa ngáy:

"Tại anh lúc nào cũng dính em, hại em cũng biến thành dính người".

Yến Thành nhìn cô, cô gái nhỏ với hai má ửng hồng, khả năng chính cô cũng không phát hiện ra, còn cố tình nói lời trách móc, nói anh chiều hư cô.

"Như vậy cũng không có gì là không tốt."

Tuy trong lòng anh cũng rõ ràng, hiện tại Giang Ý Miên hiện ỷ lại như vậy, nhưng cũng chưa phải thật sự nhiệt tình. Quyến luyến, bất quá vẫn chỉ là thủ đoạn cô hay làm nũng mà thôi.

Anh không có biện pháp khống chế được làm cho chính mình tự mình đa tình.

Như vậy cũng tốt.

Cô đang đi từng bước một, đi về hướng ngày càng thích anh.

Anh cắn cắn đầu ngón tay cô, "Anh sẽ rất vui."

*

Trên đường bị kẹt xe, Yến Thành đẩy cửa vào đã trực tiếp bị phạt ba ly.

Chẳng qua chút nữa còn phải lái xe, cho nên đồ uống không phải là rượu.

"Yến Thành là người ở đâu?"

"Thành phố A."

"Thành phố A sao? người thành phố A có tửu lượng rất tốt."

Anh mỉm cười: "Chắc tôi là ngoại lệ".

Ý tứ đã rõ ràng, hơn nữa giáo sư cũng giải vây, vì vậy người mời rượu cũng ngượng không nói thêm gì.

Bàn ăn rất lớn, nhiều gương mặt khác nhau. Lần hợp tác này có nhiều lĩnh vực, lúc trước giáo sư cũng đã phát danh thϊếp và ảnh chụp, nên anh cũng nhớ được vài người, không để tới lúc nhận sai người. Từ lúc anh tiến vào, có một ánh mắt nóng bỏng dán vào người anh, muốn làm cho người khác không để ý cũng khó. Yến Thành nâng ly uống nước liếc mắt qua hướng tới ánh mắt đó, một cô gái xinh đẹp đang nhếch khỏe miệng cười cười nhìn anh chằm chằm.

Cách một vành ly pha lê trong suốt, hai tầm mắt không chịu nhượng bộ nhìn nhau. Ai cũng không tránh.

Đối phương cũng không có ý chột dạ, ngược lại còn muốn bắt chuyện:

"Đã sớm nghe nói giáo sư Trần có một học sinh yêu quý, hôm nay cũng tới đây?"

Yến Thành ngồi ở bên cạnh giáo sư, trên bàn đã qua ba tuần rượu, người sáng suốt cũng biết được thân phận của anh, còn cô ý hỏi như vậy? Nhìn ánh mắt lóe sáng, Yến Thành càng khẳng định ý nghĩ của mình. Anh cũng không ngại, chờ giáo sư giới thiệu đơn giản xong, đứng lên, hướng chiếc ly về phía cô ta, uống một nửa.

"Kính rượu cũng không phải là kính như vậy, đàn em."

Cô ta cười lên khanh khách, nhìn như là muốn uống rượu thật. Ánh mắt dừng trên người anh lưu luyến ái muội, khi uống rượu phô ra đường cong của cần cổ ưu nhã, tựa như một con thiên nga cao quý.

"Như vậy mới được."

"Xin lỗi,"anh khiêm tốn nhận lỗi, "Tôi thật sự không uống rượu."

"Nói tiếp, tiểu Đồng cũng tốt nghiệp đại học A nhỉ?". Người bên cạnh cô ta đột nhiên nhớ ra " Yến Thành đúng là đàn em rồi."

Yến Thành ngoan ngoãn đồng ý, "Chào đàn chị"

"Đúng vậy." Đồng Nhu ngồi xuống, "Vẫn là cùng trường."

Trong mắt cô ta bị men say dâng lên một tầng sương mù, nhìn về phía anh ánh mắt tựa như dây leo quấn quanh.

Ngồi trên bàn tiệc đều đã là người từng trải, đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, đối với chuyện nam nữ cũng rõ ràng như gương. Một là nữ nhân thành thục sắp sửa hợp tác, một người là nam sinh viên nửa bước chân sắp ra ngoài xã hội lăn lộn.

Mọi người đều biết rõ trong lòng mà cười cười, tùy ý chiếc dây leo điên cuồng sinh trưởng.

*

Bữa tiệc diễn ra hồi lâu tới tận nửa đêm thì tan, giáo sư Trần cùng Yến Thành đi theo phía sau đoàn người, nhìn phía trước một đám người trung niên đi cùng Đồng Nhu, giáo sư thấy vậy có ý tứ nói với anh: "Em đợi chút nữa, đưa cô ấy về."

"Đừng để xảy ra chuyện." Trần giáo sư nói ngắn gọn, vỗ vỗ bờ vai anh.

Yến Thành đồng ý.

Chờ một đám người phía trước lên xe rời đi, giáo sư cũng đi theo phía trước, chỉ còn anh và Đồng Nhu đứng tại chỗ.

Cô ta mặc một chiếc váy sườn xám, nửa thân trên thêu hoa, được thêu thủ công nên có thể nhìn ra giá trị xa xỉ của nó, trên tay đeo chiếc nhẫn Harry Winston lại càng tăng thêm sức mạnh.

"Vậy làm phiền em đưa tôi về."

Yến Thành không có thói quen xịt nước hoa, cũng không quen dùng hương khác, cho nên lúc mua xe đều bảo người ta bỏ đi mùi vị khó ngửi, cũng thường xuyên đưa xe đi bảo dưỡng. Lúc này đột nhiên trong xe tràn ngập mùi nước hoa hồng, làm trong lòng anh sinh ra cảm giác phiền chán.

Đồng Nhu không tìm đề tài chủ động nói chuyện, chỉ cúi đầu xem tin tức sau đó nhìn về phía trước trầm mặc.

Yến Thành tăng tốc, không lâu lắm đưa cô ta về nhà.

Cayenne đã dừng, cô ta không có động tác khác, Yến Thành liền tắt hơi ấm, lẳng lặng chờ đợi.

Người trưởng thành trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, Đồng Nhu có ám chỉ gì đối với anh như viết rõ ở trên mặt. Nhưng tuổi của cô ta và anh, cũng sẽ không nói ra mấy lời như:"Muốn đi lên ngồi một lúc không?", hạ giá nói linh tinh.

Phụ nữ với đôi mắt sáng láng nhìn anh, chậm rãi nói:

"Trần giáo sư có nói cho cậu, trước kia tôi là học sinh của thầy không?"

"Đàn chị thành tích tốt, tất nhiên giáo sư luôn nhắc tên trên miệng".

"Phải không."

Cô ta như suy tư cái gì nói, "Xe cậu, thật không tồi."

Tuổi trẻ mà đã có tài như vậy, không thể thiếu được sự nâng đỡ của gia đình, nhỏ như vậy mà anh đã có tài chính như thế này, giai cấp gì cũng có thể nhìn ra.

Trên mặt Yến Thành không có nhiều biểu tình: "Cảm ơn."

Tầm mắt cô đi xuống, dừng ở trên đũng quần anh.

Trong xe tràn ngập mùi thơm của phụ nữ quện lẫn hương vị nhạt nhẽo, móng tay của cô lóe sáng dưới ánh đèn, môi đỏ hơi hé, đang định nói gì đó, di động của Yến Thành vang lên.

Di động đặt ở trên giá để hướng dẫn đường đi, cho nên đặt trước mặt. Không có tên người gọi, chỉ là có ba icon tình yêu. Yến Thành duỗi tay lấy điện thoại. Đồng Nhu cũng vừa lúc nhìn thấy.

"Bạn gái?"

"Người tôi thích."

"Không nhận sao?"

"Đợi lát nữa."

Chờ bao lâu, chắc chờ cô ta rời đi.

Cô ta cười, cái gì cũng không làm. Chỉ đẩy cửa xe xuống, nói với anh:" Vậy... chúc chúng ta, hợp tác vui vẻ".