Chương 16: Xé rách

Thứ sáu cuối tuần, buổi sáng hay chiều đều vẫn có tiết học, trong lòng Giang Ý Miên nhảy nhót khó nhịn. Hôm qua ăn cơm xong xuống lầu tản bộ, thuận tiện đi mua một hộp bao.

Có thể vì mối quan hệ này đã tiến triển, cảm giác mới mẻ tràn đầy. Đối phương không phải là đối tượng mập mờ nữa, cũng không thể tùy tiện vứt bỏ.

Mà là một người thuộc về cô, bạn trai.

Đây là một mối quan hệ mà thân phận phát sinh từ vấn đề đạo đức.

Thật vất vả chờ tới lúc chuông tan học reo vang, Giang Ý Miêng sắp xếp sách vở lung tung nhét vào trong cặp, vừa kéo khóa vừa chạy xuống dưới lầu.

Chờ mãi mới tới cuối tuần, những năm cuối cấp không dễ dàng, thời gian đặc biệt quý hơn vàng. Hơn nữa lúc này cũng đến giờ tan học, cửa trường học dừng đầy xe của gia đình.

Đông nghịt toàn đầu người, trời vào thu rồi nên tối sớm, Giang Ý Miên lấy di động ra, nhắn cho Yến Thành. Cô đứng bên cạnh cổng trường, mặt sau là học sinh chen chúc nhau, không chú ý thường đâm vào người cô một cái. Nhưng lúc này Giang ý Miên đang vội vàng nhắn tin, nên suýt ngã, cho tới khi có một đôi tay có lực kéo cô vào bên cạnh chỗ trống. Bỗng dưng có người kéo, có chút bất ngờ không kịp phản ứng, chưa tới một cái chớp mắt, ngẩng mặt lên xem là ai sao lại làm ra hành động như vậy.

Đập vào mắt là khuôn mặt của Thương Ký, cậu ta đẹp trai ngời ngời trước mặt. Trong miệng cậu nhai kẹo cao su, thổi ra nửa cái bong bóng trong suốt, sau đó bị cắn nát nuốt trở về. Đồng phục không che được sự cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng xa cách.

"Lại là cậu". Ngữ điệu cậu ta trào phúng: "Giang Ý Miên, cậu còn vấn vương tôi à".

"Sao? đổi nghề đứng cổng à".

Đồ miệng thối.

Giang Ý Miên trong lòng bực tức, không thèm tính toán với cậu, cũng không nói gì, tắt màn hình quay người đi sang hướng khác.

Thương Ký hứ một tiếng, khống chế cổ tay cô kéo lại.

"Không để ý tới tôi?"

Cô kiên nhẫn, lời nói lạnh lùng:

"Cậu như vậy, thật mất giá".

Ánh mắt Giang Ý Miên bình tĩnh đối diện với ánh mắt của cậu, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cô không so đo thiếu nửa phần. Thương Ký sửng sốt chớp mắt một cái, tức giận tới hai răng cắn chặt:

"Đúng là hạ giá thật".

Cậu ta cười, nói ra lời không hay:" Giang ý Miên, là cậu đá tôi".

"Tôi nhớ rõ, không cần cậu nhắc".

Cô đáp lại với vẻ mặt hiển nhiên, thẳng thắn lạnh nhạt, mang theo âm điệu phiền chán.

Thái độ phản cảm như vậy làm Thương Ký sửng sốt, cậu ta buông tay ra nắm lại thành quyền, Giang Ý Miên thuận thế rút tay về. Cô quay đầu rời đi.

"Người ở phòng y tế ngày đó". Thương Ký nói ở sau lưng cô:"Là bạn trai mới của cậu?"

Giang Ý Miên nhìn tin nhắn trong WeChat, cũng không thèm quay đầu lại, chỉ lo tiến về phía trước.

Anh nói muốn tới đón cô tan học.

Người đâu rồi....

Tựa như cảm nhận được ánh mắt nào đó, cô ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía.

Đột nhiên trái tim đập hẫng một nhịp, đôi mắt Giang Ý Miên cũng sáng hơn bình thường.

Yến Thành đứng ở giữa hai chiếc xe, nhìn cô, chờ cho chiếc xe hơi quay đầu, anh mới có thể đi sang đường. Sau lưng là những tòa nhà ánh sáng rực rỡ vừa mới lên đèn, màn đêm được ánh trăng chiếu sáng. Anh đứng giữa ánh đèn đường, được bao phủ bởi một tầng nửa sáng nửa tối, gương mặt tinh xảo không vì vậy mà ảm đạm.

Nhìn anh từng bước từng bước một đi tới, ánh mắt ôn hòa mềm mại. Chuyện đầu tiên làm là dắt tay cô, hỏi cô có lạnh không.

Giang Ý Miên trong lòng mềm nhũn, duỗi cánh tay ôm anh, bàn tay nhét vào bàn tay rộng của anh:"Em không lạnh"

"Lúc nghĩ tới anh, liền ấm áp rồi".

*

Chờ thang máy chạy lên lầu, anh chỉ lặng lẽ nắm tay cô, không nói một lời.

Giang Ý Miên đang nghĩ rằng anh khẩn trương thẹn thùng, chờ tới lúc vào cửa, nhất định phải đùa giỡn anh một phen.

Nhưng ý nghĩ này hoàn toàn thất bại.

Vừa ấn mở mật mã, cánh cửa mở ra, người con trai mang theo độ ấm, cũng vừa lạnh, hôn xuống trên môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào cuốn lấy, cướp đi hơi thở.

Cô bị hôn đến nóng lên, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh dán bên sườn mặt, đầu lưỡi khua khoắng trong khoang miệng sau đó đến đôi môi, chất lỏng ướŧ áŧ trao đổi, cô bị bắt nuốt lấy phát ra âm thanh ô ô.

Cái gì mà thẹn thùng...đây chính là bão táp ấp ủ.

Trên người Giang Ý Miên còn mặc đồng phục, chiếc áo khoác đã bị cởi ra bên trong cũng chỉ mặc một cái áo ngắn tay, anh đã cởi bỏ từng cúc, từng chiếc cúc áo, lộ ra áo ngực màu đen.

Ở giữa là một khe rãnh sâu, lớp vải áσ ɭóŧ men theo miêu tả bao bọc lấy bộ ngực sinh động.

Anh cúi đầu vùi vào, một tay cách lớp vải mỏng xoa nắn, mái tóc thô cứng quét qua da thịt trước ngực, Giang Ý Miên rêи ɾỉ bảo anh đừng để lai dấu vết.

Chàng trai rầu rĩ lên tiếng, đầu lưỡi liếʍ lên làn da mềm mại, tiếng thở dốc thô nặng như có trọng lượng.

Đầu ngón tay thăm dò đi vào quét qua đầṳ ѵú đã dựng thẳng đứng, anh như phát hiện ra chốt đồng mở ra sắc dục, lòng hiếu kỳ làm anh càng hung hăng cọ sát. Anh hết sờ nắn lại hôn hít liếʍ láp một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt đều sâu thẳm khát vọng, nói với ngữ điệu đáng thương lại cẩn thận:

"Anh có thể xé rách áσ ɭóŧ của em không?"

Giang Ý Miên dường như bất động trong nháy mắt.

Sao lại có người như thế này, có thể làm ra hành động đầy sắc tình, nhưng đồng thời vẻ mặt cũng thật thuần khiết.