Chương Cuối
- Vì chẳng bao giờ anh thấy em mua hoa. Thế mà lần đầu đi mua hoa, đã để hoa phải héo tàn.
- Mai, có chợ, em sẽ đi mua một lọ khác.
Rác chất thành hai bao lớn, Kiên ì ạch vách xuống thùng rác chung dưới tầng một. Căn phòng gần như sạch trơn, chỉ còn vớt vát lại cái đệm đã thủng lỗ chỗ và vài món xoong chảo bếp núc.
- Tắm nhỉ? - Anh lên lại phòng, vã mồ hôi.
- Toàn những chuyện kiêng kị.
Cười. Nụ cười bình yên, thanh thản rợp lòng. Suốt chặng đường về, lúc nào nó mỏi chân Kiên lại cõng nó. Bầu trời chuyển sáng, sáng dịu thôi vì gió mùa đã về. Anh nói với nó anh yêu nó, yêu chân thành. Tình yêu khác của anh với Quyên. Với Quyên, anh đâu đã biết tương tư. Với Quyên, anh đâu đã biết tình yêu hóa ra lại khổ sở đến thế. Với Quyên, anh đâu đã nghĩ, một ngày, cho dù cả cuộc đời quay lưng, chỉ cần bên mình còn một bàn tay nắm chặt, mình sẽ vẫn vượt qua.
Anh lần đầu tiên cãi mẹ. Anh không biết về gay, không biết một chút gì. Anh chỉ biết rõ tình yêu của mình là thật. Tình yêu chẳng phải là điều màu nhiệm nhất xóa đi sự lẻ loi của con người hay sao? Sao ta phải nghĩ, tình yêu ấy là dành cho ai, một cô gái hay một cậu con trai. Ai mà chẳng có tình yêu?
An tin. Dựa vào bờ lưng rộng lớn của anh, nó tin. Có câu chuyện tình yêu nào không ngang trái, chẳng phải vì càng trắc trở, yêu thương mới càng là điều đáng quý đó sao?
Nước ấm chảy xuống cái chậu nhựa. Anh xoa dầu gội cho nó, nó vẽ những bọt xà phòng lên mặt anh. Nước dội lên tóc, lên người, gột rửa mọi bụi bẩn. Bất thình lình anh té nước vào người nó. Nó té vào mặt anh. Cười vang. Nó đã đập vỡ cái gương trong phòng tắm, anh loay hoay vừa cạo râu vừa sờ mặt mình.
- Để em.
Hơi nước ấm làm mờ mọi vật trong nhà tắm nhỏ bé. Nhưng da thịt anh rõ ràng trên tay nó. Những sợi râu cứng đâm vào ngón tay nó. Nụ cười trên môi anh bình yên trước mắt nó. Nó hôn lên bờ cằm chưa cạo sạch, hôn lên gò má, đôi mắt, hôn lên đôi môi anh. Nước ấm đã chảy hết, những giọt nước lạnh chảy xuống chậu bắn lên người anh và nó, hai người đàn ông, vẫn yêu thương môi kề môi giữa hơi nước mờ mịt.
Mùng một. Không chợ. Không hàng quán. Nó và anh đều ốm lăn. Nhưng hạnh phúc. Trên cái đệm thủng lỗ chỗ, dưới cái chăn đắp tả tơi, trong căn phòng trống trơn, giữa gió mùa đông bắc gào thét, nó mân mê ngực áo anh, tâm sự cùng anh.
- Ra Tết. Mình cùng đi xin việc. Rồi sẽ ngày ngày đi làm, tối về ở cùng nhau. Nếu em muốn có con, mình sẽ ra bệnh viện xin nhận nuôi.
- Thủ tục nhận nuôi khó lắm. Mình không phải vợ chồng hợp pháp, chẳng xin được đâu.
- Khó khăn nhỉ? - Anh tặc lưỡi - Thôi sao cũng được, chỉ cần có em, anh đã thấy đầy đủ lắm rồi.
Anh lại hôn lên tóc nó.
- Ái chà. Ra Tết phải đi cắt tóc nữa.
- Lại chuyện cấm kị - Nó bật cười.
Nó ngồi lên người anh, nhìn anh trìu mến. Anh nhỏm dậy hôn nó. Nó cởϊ áσ anh, chậm rãi đặt tay lên hai mạn sườn anh.
- Mình làm chuyện này có được không?
- Được chứ anh. Hay làm chuyện này trong mùng một cũng là cấm kị nốt?
- Anh chẳng biết. Mà kể cả cấm kị cũng có sao?
Nó cười dịu dàng, kéo xuống khóa quần của anh.
---
- Ra Tết. Em muốn đi thả diều. Nó nói.
Kiên chống tay bên cạnh nó, một tay vân vê tóc nó.
- Ừ - Anh hôn lên trán nó - Ra ngoại thành là thả được.
- Mai là mùng 2, mình sang bên mẹ Hải nhé.
- Ừ. Anh cũng định bảo em thế. Không sợ đâu. Mẹ yêu anh em chúng mình. Mẹ sẽ hiểu cho anh em chúng mình thôi.
- Và đi thăm mộ một người, nhé anh.
- Ừ.
Nó nghiêng người, ôm anh.
Bầu trời ngoài kia, sau trận gió mùa, sẽ lại trong trẻo, và lộng gió nâng cánh diều chạy dọc bờ biển sóng vỗ chứ?
Hết