Chương 1: Một ngày không may mắn
Ngày đó Diệp Vĩ Gia thực xui xẻo, cho tới bây giờ, cậu cũng chưa từng quá may mắn, nhưng quả thực có thể dùng hình ảnh mây đen dầy đặc, vô cùng thê thảm để hình dung.
Cậu tràn đầy tự tin đến mấy công ty để phỏng vấn, nhưng giống như đã hẹn trước, tất cả đều báo cho cậu mấy lời khách sáo không khác nhau là mấy: “Hiệp Tiên sinh, thật ngại quá, chúng tôi rất tiếc phải thông báo với ngài, sau khi xem xét và khảo hạch với ngài, chúng tôi cảm thấy ngài không thích hợp với vị trí hiện tại của công ty cần tuyển dụng, nhưng nếu có vị trí nào thích hợp, chúng tôi nhất định sẽ báo cho ngài đầu tiên, cảm ơn ngài đã đến công ty chúng tôi phỏng vẫn, chúc ngài có cuộc sống vui vẻ!”
Diệp Vĩ Gia nghe xong đều chết lặng, sau đó tức giận nghĩ: ‘Vui vẻ, vui vẻ cái rắm. Thực dối trá, nói thẳng là phỏng vấn không qua có được không, sao cứ phải dong dài thế làm gì, không mệt sao. Nhiều người như vậy, mỗi người một lần, nếu là ta, chắc chắn sẽ rất mệt, chỉ cần nói một câu phỏng vấn không qua, thỉnh đi chỗ khác!’
Cậu ngồi ở quán nước ven đường, thở phì phì gọi bình nước lớn nhất, sau đó gọi điện thoại cho mấy người cùng phòng, hẹn buổi tối đi ăn cơm, mấy người đó rất cao hứng.
Diệp Vĩ Gia tự an ủi mình, không phải chỉ là công việc thôi sao, không tin mình không thể tìm được, tốt xấu gì cậu cũng tốt nghiệp đại học khoa công nghệ thông tin.
Tự cổ vũ mình xong, cậu liền cưỡi con xe đạp đã bốn năm quay về trường.
Cậu không thích đi mấy phương tiện công cộng. S thị là thành phố bận rộn, trên mấy cái phương tiện công cộng đó, loại người gì cũng có, cậu thích đi xe đạp hơn, tự do tự tại.
Người không may mắn, uống nước cũng có thể giắt răng.
Lời này không biết ai nói, bất quá, thực sự là tmd (con mẹ nó) rất chuẩn.
Lúc Diệp Vĩ Gia nhanh chóng đến trường, cư nhiên bị một chiếc xe thể thao đυ.ng phải. cũng may là tay lái của cậu không tồi, tuy rằng đã né được, nhưng vẫn chạm vào một chút, cả ngườu cả xe đều ngã ra.
Người nọ dừng xe, bước xuống, đứng bên cạnh, dựa vào xe. Ánh mặt trời xuyên qua đám tán lá cây, rơi trên người y, làm cho y như thể đang phát sáng, hắn gãi đầu, vẻ mặt không kiềm chế được tươi cười.
“Ngươi đem xe của ta làm hỏng như vậy, bồi thường đi.” – Y híp mắt, khí thế sắc bén, lời nói cũng mang khẩu khí ác liệt.
Diệp Vĩ Gia có chút buồn cười nhìn y: “Nếu ta có thể làm xe ngươi hỏng đến mức đấy, ta có thể còn sống để nói chuyện với ngươi sao?”
Y nhíu mày, Diệp Vĩ Gia liếc nhìn chiếc xe màu đỏ kia, đuôi xe dường như đã bị nát, mà xe đạp của hắn lại nằm cách đó hai thước, rõ ràng là do y lái xe không chú ý, đυ.ng vào hắn, hắn vốn là người tốt, nhưng tên kia thì vừa ăn cắp vừa la làng.
Y vẫn tươi cười như trước, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm khiến Diệp Vĩ Gia rùng mình, hắn lùi lại, y tiến lên, đến khi hai người cách nhau có hai bước thì dừng lại.
Vóc dáng y rất cao, khoảng chừng mét chín, đứng trước mặt Diệp Vĩ Gia cao mét tám mà vẫn hơn nửa cái đầu, y lẳng lặng từ trên nhìn xuống cậu.
Rõ ràng đang là tháng năm, Diệp Vĩ Gia vẫn cảm thấy rét, bị ánh mắt của y chuyên chú nhìn khiến lưng hắn đổ một tầng mồ hôi. Đột nhiên y vươn tay ra, giữ cằm hắn, một giây tiếp theo liền cúi xuống. Diệp Vĩ Gia kinh ngạc, ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn lãng cứ phóng đại trước mắt mình.
Y ác liệt đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng cậu, hung hăng mυ"ŧ mát, Diệp Vĩ Gia đầu óc trống rỗng, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, một quyền đánh vào mặt y, khiến y lùi lại hai bước, Diệp Vĩ Gia lại hung hăng tiến lên, đạp y hai phát mới hết giận.
“Ta đánh chết ngươi, đồ biếи ŧɦái! Điên cũng không nên phát tác ở đây!” – Diệp Vĩ Gia gào vào mặt y, dùng tay cố gắng chà xát môi, phun nước bọt, cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhớ tới vừa rồi y luồn đầu lưỡi vào miệng của mình, hắn liền cảm thấy buồn nôn.
Thế nhưng y vẫn cười si ngốc: “Bảo bối, đừng giận dỗi, ta biết sai rồi có được không?”
Thấy y tươi cười như thế, Diệp Vĩ Gia có cảm giác phát điên, hướng về phía y phun một ngụm, lại tiến đến đạp y một cước, thế nhưng y không hề phản kháng, vì thế cậu liền hướng về phía “chân giữa” mà đạp.
Y rốt cục cũng phản kháng, nhưng mà không phải đánh hắn, mà là gắt gao ôm lấy cậu, cánh tay tráng kiện hữu lực, bị y ôm vào ngực, Diệp Vĩ Gia vô lực phản kháng.
“Đừng lộn xộn, người khác nhìn đấy!” – Y ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, phả ra nhiệt khí trên mặt hắn.
Diệp Vĩ Gia kinh hoàng nhìn quanh, nơi này vắng vẻ, làm quái gì có người, không khỏi giãy dụa kêu lên: “Con mẹ nó, ngươi mau buông ta ra!”
Y lại ôm cậu chặt hơn, tiếp tục thấp giọng nói: “Ta nói thật, bất quá vừa rồi cảm ơn ngươi.”
Y buông Diệp Vĩ Gia ra, lại hôn nhẹ lên má cậu: “Thật sự có người nhìn, bất quá, ta muốn cho ngươi biết, diện mạo với ngôn ngữ hành vi của ngươi một chút cũng không tương xứng.”
Diệp Vĩ Gia hắc tuyến nhìn y.
Y cư nhiên nhéo mũi hắn nói: “Bộ dạng thanh tú nhã nhặn như vậy, nhìn rất giống nữ nhân, nhưng lời nói thì thô lỗ, lại còn dã man như vậy.”
Mặt Diệp Vĩ Gia càng lúc càng đen, muốn tát y một phát, nhưng y động tác nhanh nhẹn, tránh được, đồng thời, nắm lấy tay cậu, bàn tay dày rộng hữu lực: “Ngươi nghĩ rằng ta không đánh được ngươi sao? Ta chỉ không muốn động thủ thôi.”
Diệp Vĩ Gia hổn hển nhìn y, nghiến răng nghiến lợi muốn đem y băm thành trăm mảnh.
Y vẫn thản nhiên cười, thản nhiên bước về phía chiếc xe thể thao, sau đó lái xe rời đi.
Diệp Vĩ Gia điên tiết nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ kia kiêu ngạo rời đi, sau xe nổi lên một cuộn khói mịt mù, oán hận nghĩ ‘tiểu tử chết tiệt này đừng để ta gặp lại, nếu không ta nhất định cho ngươi biết tay.’