Đêm Mưa (Lầm Lỡ)

8.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bất hạnh => Lầm lỡ. -> Đáng thương cũng đáng trách. Và tình yêu đó làm người ấm với xã hội lạnh lẽo này ! Câu chuyện không chỉ dừng lại ở truyện tình cảm mà nó còn mang vào đó những vấn đề của xã hội. …
Xem Thêm

Chương 14
Thế mà, nó lại gặp anh. Dù ba năm đã qua. Dù từng con đường, góc phố cũng đã đổi thay.

An cầm con dao đặt lên cổ tay mình, cái cổ tay gầy trơ xương, chỉ béo mẫm những vết sẹo. Một vết cắt nữa, hay nên tự đâm nó vào ngực mình. Cho trái tim này thôi thổn thức.

- An!

Tiếng quát của Kiên làm nó giật mình để con dao rơi xuống leng keng dưới sàn. Anh hoảng hốt nắm chặt lấy hai cổ tay nó, lật đi lật lại. Rồi anh ôm lấy nó, người anh run bắn lên.

- Em không được thế! Em không được thế nữa! Bất cứ chuyện gì, em hãy nói cho anh. Anh nhất định không bỏ em, nhất định không làm em phải khổ thêm nữa.

Tiếng nước sôi o o. Ấm nước đã cạn quá nửa từ bao giờ.

---

An ngồi co gối, lim dim mắt. Những dòng nước ấm nóng dội vào đầu nó, trôi trên lưng nó. Biết bao nhiêu người đang xì xầm ngoài kia, khi bên trong một phòng tắm, Kiên sắn tay áo ngồi cùng với nó. Anh gội đầu cho nó, xoa xà phòng lên cánh tay nó, lưng nó, người nó. Anh kì cọ cho nó, dội nước cho nó. Hơi nước nóng cũng làm bốc đi những khói bụi ám vào người nó. Và khi anh trùm cái khăn tắm lên lau khô cho nó, nó thấy mình thơm lành, dễ chịu.

Nó mặc bộ quần áo của anh, rộng thùng thình, man mát mùi của sáp thơm để tủ. Nó thấy mình đã muốn ốm một trận.

Ốm hóa ra là một hạnh phúc. Vì khi ốm là khi con người ta được tẩy sạch những cơn bệnh bại hoại trong người mình. Như một cơn giông mùa hè, sau khi đã gom đủ hơi ẩm bốc lên từ mặt đất, xả xuống thành một cơn mưa với đầy sấm chớp. Rồi phía sau, một bầu trời mát mẻ, trong trẻo.

Nó hắt hơi, ho, rỉ nước mắt, nước mũi khi vẫn cuộn chặt cái chăn bông, nhìn anh loay hoay trong góc bếp, thỉnh thoảng lại quay lại mỉm cười với nó.

Rồi anh dọn cơm, bật tivi xem một bộ phim. Anh đút cơm cho nó từng thìa, cười nói những chuyện không đâu chỉ để nó có thể tạm quên tâm sự. Anh pha sữa cho nó, bóc vỉ thuốc cảm cho nó. Rồi nằm sát cạnh nó, xoa đầu, vỗ vai cho nó ngủ yên.

- Anh đừng ngủ dưới đất nữa. Nó nói. Nằm một mình em lạnh, em sợ.

Người nó gầy gò, mỏng dính, cho dù có hai nó ở đây, anh cũng vẫn nằm vừa giường. Và nó thì lạnh, sợ thật sự. Rất lâu rồi nó chưa từng có một giấc ngủ ngon. Mỗi đêm với nó chỉ chập chờn một, hai tiếng. Rồi nó tỉnh, nhìn chằm chằm vào màn đêm đặc quánh, chờ đợi ánh sáng ban ngày từng giây, từng giây. Để hình ảnh của Thành không hiện về ám ảnh tâm trí nó.

Nó luôn có cảm giác Thành vẫn ở đâu đây quanh nó, nhìn nó vừa thương, vừa giận. Chẳng phải chính anh đã nói với nó rằng Trường bạc bẽo, chẳng phải chính anh đã nói nó phải ương ngạnh, phải ngạo mạn, nói Không với cuộc đời để sống. Thế mà nó cứ để mình tuột mãi, rồi rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Những lúc lên cơn, cuồng dại trong phòng, nó chửi anh, nó chửi anh đã đưa nó vào đời, rồi bỏ nó, cũng y như những gì mẹ nó đã làm với nó. Rặt những kẻ tham lam, ích kỉ. Ích kỉ ngay cả trong cái chết của mình.

Rồi nó lại khóc. Khóc không bao giờ thành tiếng. Nằm lết trên sàn, kiệt sức, chỉ có thể để nước mắt lăn dài và tự hỏi, kiếp trước mình đã làm gì sai? Để kiếp này cuộc đời hành hạ nó đến thế. Bị đối xử còn tệ hơn một con chó. Mà vì nó là người, chứ đâu phải chó. Chó đâu đã đau khổ vì mình là chó.

Nó lại thương cho mẹ nó, thương cho Thành, thương cho nó, những con người cũng chỉ vì trái tim thèm khát yêu thương mà đau khổ.

Nó giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Tất cả lại yên ắng, đen đặc, khiến nó rùng mình sợ hãi.

Nhưng, bàn tay của anh lại nằm trên vai nó, vỗ nó nhè nhẹ. Dù anh đã ngủ say, anh vẫn làm động tác giúp nó yên ổn ấy, cứ như chở che đã đi vào trong cả vô thức của anh.

16.

Chuyến xe khách bon bon chạy. Cảnh vật đìu hiu trôi qua mắt nó. Nó dựa vào vai anh, bàn tay anh xoa tóc nó, nắm chặt bàn tay nó khiến lòng nó trùng trình, trĩu nặng.

Kiên đã chuyển nhà khỏi khu trọ, sau khi nhiều người tỏ vẻ nhức mắt với thái độ của anh với nó. Một vài người nổi khùng lên với những lý do nó không hiểu được.

- Khu này không chứa chấp được cái kiểu như thế! - Bà chủ nhà trọ, người mà Kiên nói vốn rất điềm đạm, không biết đã nghe ai và mắng vốn anh như thế.

Anh chuyển đi. Lên tầng bốn một ngôi nhà năm tầng. Căn phòng khoảng ba mươi mét vuông, rộng rãi, khu phụ riêng. Nó dán tường, anh làm điện, anh lắp giường, kê tủ, nó lau dọn. Khi căn phòng tươm tất, nó cùng anh nấu cơm, xem tivi, ăn một bữa ấm cúng.

Bích, cô em gái cùng trại trẻ với Kiên, đã sang bên căn phòng mới một lần. Cô nhíu mày nhìn nó, rồi lại lờ nó đi, nói chuyện với anh về những ngày gần đây, cô ốm nghén, chồng cô chăm chút, mẹ chồng sốt sắng. Cô tươi cười rạng rỡ:

- Mẹ Hải giờ ngày nào cũng gọi điện cho em. Hỏi ăn uống thế nào, ngủ nghỉ thế nào. Ôi chao mới có mấy tháng. Không hiểu đến lúc em sinh xong mẹ có sang hẳn nhà em mà ở không.

- Mẹ chẳng từng nói là sinh được cháu cho mẹ mẹ sẽ đến tận nhà bế cháu cho còn gì - Kiên cười.

- Em cứ nghĩ người mẹ sẽ đến chăm cháu hộ là anh kia - Cô trầm xuống.

- Thôi em. Anh không xứng với cô ấy.

- Nó là đứa ích kỉ - Bích thở hắt một tiếng - Nó phụ anh mà anh còn bênh vực nó.

- Nhưng Quyên nói đúng. Anh không làm giàu được. Biết bao giờ anh mới mua nổi một căn nhà.

Bích ứa nước mắt, vòng tay ôm anh từ phía sau. An bó gối trên giường, khẽ nhắm mắt ngoảnh đi.

Chiếc xe khách vẫn chạy đều đều, tăng tốc trên con đường quốc lộ thẳng tăm tắp. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ nó.

Nó đã sống với Kiên được một tháng. Hàng ngày, anh đi làm sau khi đã đặt cơm, nấu sẵn thức ăn cho nó ăn sáng, ăn trưa. Tối muộn anh mới về, anh đi chợ, nấu bữa tối. Nó nhốt mình ở nhà, không ra ngoài. Một đêm, nó tỉnh dậy lúc ba giờ, vào phòng tắm, mở nước lạnh đầy lavabo. Nó nhúng hai bàn tay của mình đến đỏ au, cứng đơ, rồi bịt lên tai, cúi đầu xuống dưới mặt nước. Nước mắt nó không còn nóng hổi, hơi thở nó lặn thành những bọt nước. Rồi nó vớt đầu mình lên, đập đầu vào bức tường nhà tắm mà khóc. Nó mơ thấy Thành, mơ thấy anh vẫn dịu dàng như thế, nhanh nhảu trẻ con như thế, vừa như yêu thương nó, vừa như trêu ghẹo nó. Nó mơ thấy cái bữa tối anh chống đũa nhìn đi mông lung, mơ thấy buổi sáng mùa hè trời nắng rực rỡ, và anh nằm lạnh trên chiếc ghế salon ấy.

Nó gào khóc. Ôm chặt bụng mà khóc. Những ngày tháng ấy không bao giờ phai đi trong nó, thứ nhấn nó chìm hơn vào nghiện ngập, tù ngục, tù ngục thể xác, tù ngục lý trí, tù ngục tâm hồn. Nước lạnh ngấm vào những vết sẹo của nó trườn đến tim, đau quằn quại. Nó muốn chặt phăng hai bàn tay của nó đi, muốn đâm bấy trái tim của nó, muốn đập đầu nó đến vỡ nát.

Kiên lại tới bên cạnh nó, ôm lấy nó. Nhưng tình cảm của anh chỉ làm vết thương của nó thêm tấy xót. Nó nhớ ánh mắt của Bích, cái ánh mắt như muốn nói, sao cậu lại ở đây, cậu tranh thủ lòng thương của Kiên hay sao, cậu không biết chính Kiên là một người mất mát đến thế nào sao. Sao cậu còn bắt anh phải lo lắng cho cậu? Biết bao giờ anh mới có gia đình. Biết bao giờ anh mới thoát khỏi cảnh côi cút. Làm khổ một người như anh, cậu có đang tâm không?

Nó đã đập đầu mình vào tường đến rách trán, bờ tường trôi tuột những vệt máu, và nó ngã ngất.

Kiên đưa nó đi bệnh viện, đi khám, mua thuốc thang. Khi một lần bần thần nó nói, sắp đến giỗ mẹ, anh bảo nó:” thế thì ta về quê của em.”

Xe đi cả một buổi sáng. Đến nơi, nó không nhớ được đường. Kiên hỏi người qua đường.

- Cái con Huệ nhà bà Tiếp chứ gì? - Ông già trả lời - Đi đường kia. Đến hết đường thì rẽ, nhà có cây bưởi to ngay cửa ấy.

Mặt đất đường làng rêu phong, nứt nẻ. Những hàng rào thâm thấp, lộ những cái sân khô khốc và vài con gà, con chó loanh quanh trong góc. Gió mùa đông bắc thổi rì rào, lạnh buốt.

Bác nó, một người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi, nhìn xéo nó.

- Mày là thằng An? Tao tưởng mày nghiện hút chết mẹ nó rồi. Tao có biết đ.éo đâu giỗ mẹ mày. Đ.éo bao giờ nhà này làm giỗ cho con đĩ ấy. Ảnh thờ thì ở trên kia.

Kiên vỗ vai nó. Anh đi rửa hoa quả, nhấc đĩa xôi, những thứ anh mua từ trên Hà Nội, bày biện lên bàn thờ. Anh lau bàn thờ, thay nước.

- Thắp hương đi em.

Nó lấy nén hương từ tay anh, ngẩng đầu nhìn mẹ nó. Người phụ nữ có gương mặt nhỏ xinh, nụ cười bẽn lẽn ngượng nghịu, rời tay khỏi trần thế khi mới hai mươi lăm tuổi. Vào một ngày mùa đông trơ trọi, bỏ đứa con trai ngủ say trong ngôi nhà tập thể vốn của dượng nó, băng qua đường ray khi con tàu vùn vụt lao đến.

Nó cùng anh ra nghĩa địa, thắp hương cho mẹ, cho ông ngoại, bà ngoại. Anh dọn cỏ, lại bày biện, khấn vái. Anh lẩm bẩm gì nó nghe không rõ, nhưng nó cũng bập bõm nghe thấy anh cầu các vong linh đã khuất phù hộ người sống, phù hộ cho nó mạnh khỏe.

- Mẹ em liệu có được siêu thoát không? - Nó nói bâng quơ - Em nghe nói những người tự sát thì không siêu được.

- Anh không biết chuyện tâm linh. Nhưng anh tin mẹ em là người tốt. Người tốt thì sẽ được siêu thoát.

Kiên là người đầu tiên nói thế về mẹ nó.

Thêm Bình Luận