“Tôi hiểu.” Cô muốn khóc.
“Rất tốt.” Anh gật đầu một cái. “Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là bạn gái tôi. Tôi muốn cô làm một chuyện.”
Nụ cười của anh khiến Thanh Nhu cả kinh. Anh sẽ yêu cầu gì?
“Tôi muốn cô mặc váy tới nhà tôi nấu cơm.” Anh tạm ngừng.
Cô không có lựa chọn nào khác!
Bất an xuống taxi, Thanh Nhu lo lắng kéo gấu váy của mình, sợ gió thổi tung thì liền lộ ra nửa thân dưới không mặc qυầи ɭóŧ.
Đây là yêu cầu tàn nhẫn của Nghiêm Tiêu, cô chỉ có thể thuận theo.
Cô còn chưa nhấn chuông cửa, cửa chính liền tự động mở ra.
Thanh Nhu như búp bê không có sức sống đi vào, bộ dáng đi lại vô cùng mất tự nhiên.
Phòng khách rộng kinh khủng nhưng không có một ai, hiển nhiên, Nghiêm Tiêu đã cho người làm nghỉ hết. Sàn lát đá cẩm thạch Italy đẫm hơi lạnh băng giá, tựa như chủ nhân của chính căn nhà này vậy.
Đột nhiên, một giọng nói thông qua bộ đàm vang lên trong đại sảnh khiến cô sợ hết hồn.
“Cô làm việc gì trái với lương tâm hay sao đấy?” Tiếng nói mang theo sự trào phúng và châm biếm.
Anh có thể nhìn thấy cô!
Nhất cử nhất động của cô đều nằm dưới sự giám sát của anh.
“Lên lầu, rẽ về phía tay phải, phòng ngủ chính bên trong.” Sau đó, anh không nói thêm gì nữa.
Thanh Nhu chậm rãi lên lầu, tìm được phòng ngủ.
Nghiêm Tiêu đang nằm trên giường, mặc áo choàng tắm màu trắng ngà, xem tài liệu.
“Tôi… tôi… tôi đã tới.” Cô thấp thỏm báo.
Anh lười biếng ngó cô. “Chuyện tôi giao cho cô, cô có ngoan ngoãn làm theo không?”
“Có…” Cô lo lắng tới nỗi xoắn hai bàn tay vào nhau.
“Nói lớn tiếng lên!” Anh gầm nhẹ.
“A! Có!” Vì cứu công ty của Khắc Lực, cô có thể nhẫn nại bất cứ chuyện gì.
Nghiêm Tiêu lật người nằm xuống. “Tôi xem tài liệu mỏi rồi, xoa bóp cho tôi. Nhanh lên, đừng chậm chạp như vậy!” Đưa lưng về phía cô, không thèm nhìn bộ dạng đáng thương của cô, nhờ thế trái tim anh cũng không sẽ không xót cho cô.
Thanh Nhu leo lên giường, ngồi quỳ bên người anh, nhẹ nhàng xoa bóp.
Anh lại có ý kiến: “Sức lực cô chỉ có như vậy thôi sao? Tôi nhớ cô đánh tôi rất đau mà?”
Cô dùng hết sức mình đấm thùm thụp xuống lưng anh.
Anh khoái chí. Từ trước đến giờ, anh luôn cho rằng khả năng tự chủ của mình khá tốt, nhưng đến khi gặp lại cô, toàn bộ đều thay đổi.
Điều này làm anh uất ức nên mới không nhịn được đem tất cả giận dỗi đổ hết lên đầu cô.
“Bên trái mạnh một chút. Cô chưa ăn cơm à?” Anh nghiêng mặt, biết rõ cô mệt mỏi nhưng vẫn không kìm được mà nắm lấy bàn tay mịn màng của cô.
Cô giống như bị điện giật, vội vã muốn rút tay về.
“Sao vậy? Tôi không thể chạm vào cô sao?” Giọng điệu anh trầm xuống. Ngón cái anh khẽ vuốt lên cổ cô, vẻ mặt không chút thay đổi.
Thanh Nhu hơi sợ nhưng cũng có chút vui sướиɠ… A! Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, dần dần lại đi thích sự đυ.ng chạm của anh…
“Tay cô thật xấu xí! Tôi thấy phụ nữ đều sơn móng tay, không như cô, quê mùa chết đi được!” Anh nghĩ một đằng nói một nẻo. Trong lòng anh, tay cô luôn đẹp nhất. “Được rồi, tiếp tục xoa bóp đi.” Không phải là anh đang lo cô bị mệt nên mới nhân cơ hội cho cô nghỉ giữa chừng đâu.
Anh không hề quên, trong lòng cô, anh là đồ máu lạnh, vô tình, một tên ác ma không hơn không kém!
Cô vừa làm theo lời anh vừa kéo váy, rất sợ những thứ bên trong bị lộ.
“Sao dừng lại rồi? Tay cô mỏi ư? Thật vô dụng!” Anh mắng nhỏ, sau mới chợt phát hiện còn có nguyên nhân khác. “Cô giữ váy làm gì?”
“Bởi vì…” Cô thực sự không nói ra miệng được.
Đầu anh nảy ra một ý nghĩ, quyết định không hành hạ mình nữa.
“Tôi có một biện pháp giúp cô khỏi phiền phức như vậy nữa.”
Cổ họng cô thắt chặt, mắt hoảng sợ nhìn anh.
“Ha ha ha! Cô sợ tôi muốn cô cởi ra phải không?” Anh cười đắc ý: “Đây cũng là ý kiến hay, nhưng cô yên tâm, không phải.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, đôi tay đang ra sức giữ váy mới thoáng thả lỏng.
“Tôi muốn cô ngồi lên lưng tôi, dang hai chân ngồi lên.” Anh ra lệnh.
“Muốn tôi ngồi lên?” Cô không phản ứng kịp, ngơ ngác lặp lại lời anh.
“Cô không chịu?”
“Như vậy… không hay lắm đâu.” Mắc cỡ chết người!
Anh mắt điếc tai ngơ đáp trả: “Tôi kêu cô ngồi thì cô cứ ngồi! Đang muốn tạo phản đó à?” Chỉ một yêu cầu nho nhỏ thế mà cô cũng không làm được? “Đừng quên thoả thuận của chúng ta.”
Cô cắn răng, chậm rãi nhích thân.
“Không được rề rà!” Anh mất kiên nhẫn quát: “Dang rộng hai chân, tôi không bảo cô ngồi một bên!”
“Tôi không làm được…” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Mới bảo cô ngồi đã được? Xem ra kế hoạch hợp tác của chúng ta không thể thực hiện rồi. Nếu cô không muốn làm thì ngay bây giờ có thể về, không cần tốn thời gian của nhau nữa.” Anh hạ lệnh đuổi khách: “Đi đi!”
“Tôi không về! Tôi… tôi… tôi ngồi là được, anh đừng đuổi tôi đi.” Cô ngượng ngùng dang chân ngồi lên lưng anh.
Anh trầm giọng: “Giờ đấm thôi là được.”
“Anh thích đấm à?” Cô sợ mình làm không tốt.
“Bảo cô đấm thì cứ đấm đi! Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Anh quát.
Anh thống hận mình không khắc chế được ý muốn đoạt lấy cô, tựa như dã thú chỉ biết tổn thương cô!
“Đúng… Thật xin lỗi.” Cô ngập ngừng nói.
“Cái gì?”
“Tôi lại chọc anh giận.”
“Cô không cần vì Tân Khắc Lực mà xin lỗi tôi. Tôi biết cô là một người phụ nữ có lòng tự ái cùng nhu cầu tìиɧ ɖu͙© rất mãnh liệt.” Anh nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên trông thấy gương mặt đỏ rực của cô.
“Anh nói bậy! Tôi… tôi… tôi không phải!” Mặt cô càng đỏ hơn.
“Cô không gạt được tôi đâu. Tân Khắc Lực chịu để cô thủ thân như ngọc là sai, ngược lại cô rất khao khát đàn ông chạm vào cô!” Anh cố tình nói thẳng, hơn nữa càng nói càng lớn tiếng.
Cô dùng sức đấm anh mấy cái, dường như muốn phát tiết mối hận trong lòng.
Thật sự nổi giận!
Anh quay đầu lại trừng mắt với cô, sau đó đem mặt vùi sâu vào gối, gắng nín cười. Đây mới thật sự là cô!
“Hừ! Đấm như vậy không đau đâu!”
Nghe thế, cô càng dùng thêm sức đấm, tốt nhất đấm đến nỗi anh phải nội thương luôn!
“Cô đã là người của tôi rồi, hơn nữa tôi biết cô rất điên cuồng, chỉ mình tôi mới có thể thỏa mãn cô! Tôi hiểu rõ mỗi nơi nhạy cảm trên người cô, hôn lên vành tai cô sẽ run rẩy, ý loạn tình mê…”
Lưng anh tà ác cố ý di động gây ma sát.
Cô nhảy lên!
Nghiêm Tiêu bắt kịp cô đang định chạy xuống giường.
“Là cô khıêυ khí©h tôi!” Kẻ có tội nên khai trước!
“Tôi không có!” Cô gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai.
Nghiêm Tiêu hừ nhẹ: “Nếu cô không chột dạ thì tại sao lại dùng sức đấm tôi?”
“Bởi vì anh nói những lời quá đáng.”
“Vậy sao? Không phải vì Tân Khắc Lực à?” Nhắc tới Tân Khắc Lực, tâm tình của anh liền chìm xuống đáy cốc.
“Anh vô lý quá!” Chỉ mỗi anh mới tổn thương cô như vậy thôi.
“Vậy sao cô không lớn tiếng phản bác lại lời của tôi đi?” Dù anh chắc chắn trong lòng rằng cô không dám.
“Anh… Đồ xấu xa!” Cô tức giận mắng.
“Mắng rất hay.” Mắt anh thoáng loé ánh sáng tà ác.
Cô mơ hồ có dự cảm xấu, lặng lẽ lui về phía sau, lí nhí: “Tôi muốn về.”
Dĩ nhiên không đơn giản như vậy!
Anh kéo tay cô. “Tôi gọi cô tới không phải chỉ có mỗi việc đấm lưng. Nếu cô không chịu chấp nhận các điều kiện thoả thuận vừa rồi thì giờ chúng ta sẽ dùng thực tế để thảo luận.”
“Anh buông tôi ra!” Cô lo phải một mình ở chung với anh sẽ khống chế không được mà luân hãm.
“Cô lại phản kháng tôi.” Anh lạnh lùng chỉ ra.