Chương 5

Quân địch đến nhanh chóng lại mãnh liệt, quân đội rút hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn rút đến chỗ bọn họ.

Trước khai chiến một đêm, phòng bếp làm thịt heo cho bọn họ, trong bát mỗi người có một miếng. Trong đại đội, ngày qua ngày không nhìn thấy chất béo, nhìn thấy thịt đều sáng mắt cả lên, ăn cơm vô cùng ngon miệng.

Phương Chính Thanh đυ.ng nhẹ Thẩm Hi: “Em thấy phòng bếp vẫn còn thịt heo, sao lại không không làm hết vậy.”

Thẩm Hi miệt mài cầm đũa chia thịt, trả lời: “Đó là để ăn mừng.” Sau đó gắp miếng thịt vào bát của Phương Chính Thanh, nói tiếp: “Chiến tranh quá gian nan, mọi người muốn tiếp tục sống trong tuyệt vọng dài đằng đẵng, dù sao cũng phải có cái hi vọng.”

Phương Chính Thanh gắp thịt lên: “Lần này em thật sự không thể lấy, ngày mai anh phải dốc hết sức, anh nhất định phải ăn.”

Thẩm Hi lại không nói lời nào, tính khí bướng bỉnh của Phương Chính Thanh cũng nổi dậy, lập tức giằng co với anh.

Khi Tiểu Lão Thử thu dọn bát đũa, đúng lúc đi ngang qua, đùa giỡn nói:

“Ôi! Tiểu Phương đại đội trưởng muốn đút cho Thẩm đại đội trưởng, Thẩm đại đội trưởng tốt số ghê!”

Lúc này Phương Chính Thanh duỗi cũng không được, co cũng không được, đành phải lúng ta lúng túng giải thích: “Không phải, anh ấy, tôi chỉ……”

Trong quân đội thường xuyên nói đùa như này, da mặt mọi người dày, hi hi ha ha liền bỏ qua, Tiểu Lão Thử không ngờ Phương Chính Thanh có thể có phản ứng lớn như vậy, liền nhìn cậu đầy hứng thú.

Phương Chính Thanh càng vội càng nói không rõ, xấu hổ đến mức lỗ tai đều đỏ bừng, quay đầu về phía Thẩm Hi xin giúp đỡ.

Thẩm Hi bâng quơ nhìn Tiểu Lão Thử: “Là tôi muốn đút, có vấn đề sao.”

“Không có không có,” Tiểu Lão Thử rụt đầu lại, sờ sờ cái mũi, chán nản rời đi.

Lúc này Phương Chính Thanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, da mặt loáng thoáng có chiều hướng giảm nhiệt, cậu ngước mắt nhìn trộm Thẩm Hi, nhân lúc anh không chú ý trả thịt lại cho nguyên chủ. Sau đó vừa cầm đũa chọc màn thầu, vừa nhỏ giọng phàn nàn với Thẩm Hi:

“Ngày mai ra trận rồi, em thấy sao cậu ấy không sợ hãi chút nào thế, còn có tâm tư đùa cợt em.”

Người này cũng hai mươi rồi, còn đáng yêu như vậy. Thẩm Hi nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được xoa đầu của Phương Chính Thanh, kiên nhẫn giải thích: “Giả vờ thoải mái mà thôi. Tiểu Lão Thử có em trai, sinh vào năm cậu ta nhập ngũ, chưa từng thấy mặt, cậu ta vẫn luôn muốn quay về thăm em trai của mình.”

Lại chỉ về phía trung đội trưởng ba đang cười ngặt nghẽo: “Cậu ta có một vị hôn thê, định lúc 18 tuổi, hiện tại cô gái đó vẫn đang đợi cậu ta trở về kết hôn.”

Phương Chính Thanh chống cằm nghe một cách chăm chú, hỏi: “Vậy còn anh?”

“Tôi…?” Thẩm Hi sửng sốt bởi câu hỏi của cậu, suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Tôi sống không có gì tiếc nuối.”

Phương Chính Thanh bĩu môi: “Anh không được như vậy.”

Thẩm Hi hỏi cậu: “Nếu như không gặp tôi, em sẽ buồn sao.”

Phương Chính Thanh trừng to mắt, trả lời như đinh đóng cột: “Chắc chắn sẽ như vậy!”

Thẩm Hi cười: “Vậy tôi phải sống cho tốt.”

Rạng sáng, một viên lựu đạn mở màn chiến tranh, chiến dịch 117 chính thức nổ súng. Đây là lần đầu tiên Phương Chính Thanh tiếp xúc gần với khói thuốc súng, máu tươi cùng với sống chết.

Lúc bắt đầu, hai bên ở trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau, Phương Chính Thanh dựa vào năng lực chỉ huy xuất sắc và ý thức toàn cục khiến đại đội không có ai chết, chỉ có vài thương binh. Trong quân đội đặc biệt gọi điện thoại thông báo ngợi khen.

Người trong quân đội không chỉ tiếp nhận Phương Chính Thanh bình thường như thế, liên quan đến Tiểu Phương đại đội trưởng của bọn họ, trong lời ngoài lời đều là kính trọng.

Phương Chính Thanh bị khen đến nỗi xấu hổ, muốn tìm Thẩm Hi ngăn lại một chút, quay đầu lại thì phát hiện Thẩm Hi cũng ôm cánh tay nghe thích thú say mê, trên mặt còn mang theo một ít ý cười.

Lăng Tử cười ngốc nghếch: “Đọc sách nhiều đúng là tốt, chờ sau này em có con rồi, em cũng phải bảo nó chăm chỉ đọc sách.”

Có người ồn ào: “Lăng Tử cậu có vợ à?”

Lăng Tử không chịu thua: “Chờ chiến tranh đánh xong, em sẽ trở về cưới vợ!”

Mọi người đều cười, Phương Chính Thanh cũng cười.

Nhưng vào trung kỳ, đã không có đánh dễ dàng như vậy. Trận chiến này vốn là địch mạnh ta yếu, đạn này pháo cối này lựu đạn này, bọn họ đều phải dùng tiết kiệm, nhưng quân địch không giống vậy, bọn họ đạn dược đầy đủ, mỗi ngày đều một trận oanh tạc ầm ầm, chỉ có ăn cơm và ngủ mới có thể có một chút yên ổn.

Người bị thương càng ngày càng nhiều, lính quân y bận tối mày tối mặt, lúc ăn cơm Tiểu Lão Thử móc ra một tấm ảnh ố vàng từ trong túi áo, là ảnh em trai cậu lúc vừa mới sinh ra. Người trong đội đều biết, Tiểu Lão Thử trân trọng tấm hình bảo bối này cực kỳ, chỉ khi trong lòng khó chịu mới lấy ra sờ soạng hai cái.

Tiểu Lão Thử nhìn chằm chằm ảnh chụp thì thào nói: “Em muốn cho em trai đọc sách, làm một người có tri thức có văn hóa giống như Tiểu Phương đại đội trưởng, tốt nhất là đừng đến tiền tuyến.”

Không có ai nói tiếp, máu chảy mấy ngày nay vô cùng thảm trọng, ai cũng không biết vào ngày mai, đồng đội hiện đang ngồi ở bên cạnh mình thân sẽ ở nơi nào.

Nếu như có thể, không ai mong muốn ra chiến trường, thế nhưng núi sông trôi giạt, nước sắp không còn, nhà tồn tại làm sao. Những người bọn họ, hoặc là có cha mẹ tóc bạc hoa râm, hoặc là có trẻ con gào khóc đòi ăn, hoặc là có người vợ tha thiết trông mong về, nhưng bọn họ vẫn đến. Mặc dù sinh tử chưa biết, nhưng nếu đã ở chỗ này thì đều đã chuẩn bị chôn xương nơi đây.

Trung đội trưởng ba vỗ vai của Tiểu Lão Thử: “Không sao đâu, chúng ta sẽ sống sót."