Chương 2

5

"Anh ... thấy qua thùng mì của tôi không??

Thấy "đồng loại" không còn dùng vật mềm đập vào mình nữa, Tiểu Phao ngập ngừng mở miệng.

Giờ đến lượt A Trạch sững sờ.

Thùng mì? ? ? ?

A, hắn liền là thùng mì ăn liền.

Haizz, tự trách mình vẽ hắn đẹp quá mà quên đặt thùng mì gói. A Trạch vừa khó chịu vừa có chút tự hào.

“Khụ… cậu trước có thể dùng cái này làm "thùng mì" đi!” A Trạch lôi từ trong tủ ra một bộ quần áo đơn giản gồm áo phông trắng và quần tây, đưa cho Tiểu Phao.

Tiểu Phao không biết làm thế nào để mặc chiếc "thùng" kỳ lạ này, vì vậy hắn đã tìm đến A Trạch để được giúp đỡ.

Sau khi đến gần Tiểu Phao, A Trạch cảm thấy thân thể người kia rất hoàn mỹ, không chỉ hoàn hảo, còn có mùi mì ăn liền thoang thoảng… Dừng lại! Không thể tham!

Quá trình thay đồ như là một bài kiểm tra đối với A Trạch. Nhìn da thịt trắng nõn trước mắt, anh thực sự muốn chạm vào nó, nhưng nhìn thấy Tiểu Phao ngây thơ bộ dáng, anh cảm thấy mình quá tội lỗi.

Thật vất vả mặc xong quần áo, khuôn mặt của Tiểu Phao vẫn như thường, nhưng vành tai của A Trạch lại đỏ lên.

Anh khó chịu nhìn xuống, chỉ thấy ống quần được nâng lên và mắt cá chân trắng đều nhau của Tiểu Phao.

A! Người đẹp thế nhưng so với chính mình cao? ! ! !

A Trạch, vào lúc này, chỉ có thể kìm nén những giọt nước mắt trong lòng.

6

Khả năng chấp nhận những sự vật mới của Tiểu Phao khiến A Trạch rất kinh ngạc.

Hắn nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống của A Trạch, thậm chí có thể đưa ra những phân tích hợp lý và đưa ra những gợi ý hợp lý khi nhà A đang loay hoay không biết nên mua mì gói nào.

A Trạch: Tuyệt vời! Tuyệt vời!

7

Dù A Trạch là trạch nam* nhưng không phải là không thể ra khỏi cửa.

* trạch nam: chỉ muốn ở một mình trong không gian riêng của bản thân.

Anh hẹn bạn thân đi chơi leo núi, hai ba ngày nữa anh mới trở về.

Trước khi ra ngoài, A Trạch đã dặn dò Tiểu Phao hàng ngàn lời dặn dò, cái gì muốn ra ngoài, phải mang đầy đủ đồ, nhớ đóng cửa và không được chạm vào phích cắm bừa bãi.

May mắn thay, Tiểu Phao không cần ăn cơm, điều này khiến A Trạch nhẹ nhõm hơn một chút.

8

A Trạch sợ Tiểu Phao ở nhà buồn chán, vì vậy anh đã đặc biệt lấy ra một tá trò chơi từ bộ sưu tập của mình để cho Tiểu Phao giải trí.

Có khá nhiều thể loại game, hành động, phiêu lưu, kinh dị, giải đố ... Ngoài ra còn có r18

Tiểu Phao lục lọi một lúc, một trò chơi ở dưới đáy hộp đã thu hút hắn.

Bao bì trò chơi vẫn còn mới và dường như chưa được mở. Trang bìa là một tóc vàng mỹ nhân, và Tiểu Phao cảm thấy rằng người đẹp này cũng là "đồng loại" của hắn.

Đây là một tiến công chiếm đóng trò chơi. tóc vàng mỹ nhân làm gián điệp cho một quốc gia, xâm nhập vào đất nước kẻ thù để tấn công hoàng tử, quốc vương, đại thần và thị vệ ... Dù sao thì nhân vật đẹp trai cũng không thoát khỏi mỹ nhân kế. Tiểu Phao nếm được mùi ngon.

Cho đến khi tóc vàng mỹ nhân trong game cởϊ qυầи áo.

? ? ? ? ? ? ?

Tiểu Phao bối rối trong giây lát, nhưng vẫn tiếp tục nhấp vào đối thoại. Hắn không biết rằng này là trò chơi khiêu da^ʍ, hắn tò mò phía sau hướng đi kết cục.

Tiểu Phao choáng váng sau khi nhìn thấy tóc vàng mỹ nhân khỏa thân.

Hắn chơi là nhân vật tóc vàng mỹ nhân cả ngày, nhưng hóa ra lại là một người đàn ông? ? ? ? ? ? !

Cảm giác thay thế mạnh mẽ hơn.

tóc vàng mỹ nhân trở nên không kiềm chế lại nhiệt tình sau khi cởi trần. Với sự giúp đỡ của hoàng tử và thị vệ, hắn đã chủ động tự trói mình bằng dây thừng để làm “quà tặng” cho hoàng tử và thị vệ. Hắn bị hai người đặt dưới thân chơi vài lần, và sau đó ở đoạn cao trào, hắn lấy con dao găm giấu dưới người ra để gϊếŧ hoàng tử, nhưng bị lính canh phát hiện, họ đã tóm lấy con dao găm và gϊếŧ chết mỹ nhân.

Cuối cùng kết cục BE.

Tiểu Phao choáng váng trước cái kết BE bất ngờ.

Làm thế nào điều này có thể như vậy? ? ? ? !

Phải chăng tóc vàng mỹ nhân đè ép mới có như vậy bi thảm kết cục không? ? ? ? ?

Tiếu Phao như vậy tượng tưởng, tự cảm thấy thập phần hợp lý.