Chương 1

1

Tiểu Phao ban đầu chỉ là một thùng mì ăn liền.

Một thùng mì ăn liền có ý thức.

Nhưng chính là một thùng mì ăn liền có ý thức thì có thể có tác dụng gì? Tiểu Phao chỉ có thể đếm số mì trong thùng của mình mỗi ngày.

Tiểu Phao, người mê đắm số lượng gói mì, không để ý rằng những anh em mì ăn liền xung quanh mình càng ngày càng ít.

Sau khi đếm 123454321 lần, Tiểu Phao biến hóa.

Khi tỉnh dậy trong một căn phòng đầy mì gói, hắn vẫn còn đang bối rối, khi đưa tay sờ thì thấy thiếu thứ gì đó.

Tiểu Phao vội vàng tìm thùng mì gói của riêng mình.

Tiểu Phao tội nghiệp tìm khắp nhà không thấy, đó là thùng mì gói, độc nhất vô nhị của chính mình.

Hắn quyết định đi ra ngoài và tìm kiếm nó.

2

Tiểu Phao phải mất một lúc lâu để hiểu cách mở cửa ngôi nhà.





chi --





Cánh cửa bị mở ra một khe nhỏ.





Thình lình ánh sáng đập vào mắt, làm cho Tiểu Phao không khỏe nheo mắt lại một cách khó chịu.





Sau một lúc.





Hắn cẩn thận từng bước, bước về phía ánh sáng.

3





Chủ quán tên là A Trạch, đồng thời cũng là chủ của túp lều Mì Gói Núi.





A Trạch là một họa sĩ tranh minh họa tự do, công việc và cuộc sống đều thực tự do.





Nhưng anh có một sở thích hơi khác người đó là sưu tập tất cả các loại mì ăn liền.





“Ta nhất định phải có món mì ăn liền này,” A Trạch thường tự lẩm bẩm một mình, rồi nhanh chóng đặt hàng.





Gần đây, anh đã nhận được đơn đặt hàng vẽ nhân cách hóa một món ăn. Vào đêm trước khi nộp hồ sơ, A Trạch đã tư tâm mà thêm vào món mì ăn liền yêu thích của mình.





Mì ăn liền cũng phải có cái tên! Sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, A Trạch đi vào giấc ngủ một cách hài lòng.





4





Khi A Trạch tỉnh dậy, anh mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại.





Tiểu Phao thăm dò nửa ngày, rốt cuộc tìm được cái thoạt nhìn tương tự chính là “đồng loại”, hắn để sát vào chuẩn bị cẩn thận quan sát, “đồng loại” lại đột nhiên mở mắt.





Này so với đồng hồ báo thức còn có tác dụng hơn nhiều, và A Trạch thanh tỉnh ngay lập tức.





"Cậu ... cậu vào bằng cách nào! Ta phải đi gọi cảnh sát !!"





Vừa mở mắt ra đã thấy một người trần như nhộng tiến lại gần, anh hoảng hốt.





A Trạch vội vàng ném gối vào Tiểu Phao.





Tiểu Phao choáng váng, Tiểu Phao bối rối, Tiểu Phao ôm đầu rồi ngồi xổm trong góc.





A Trạch, người dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy có điều gì đó không ổn.





Làm thế nào mà một tên trộm có thể ngu ngốc như vậy. Anh quyết định không gọi cảnh sát.





Sau đó, A Trạch mới cẩn thận quan sát người trước mặt, càng nhìn càng thấy quen thuộc.





A! Đây không phải là hình tượng mì ăn liền mà anh đã vẽ đêm qua sao? ? !





Nhìn tóc vàng này, làn da trắng này, xương quai xanh này, vòng eo thon thả này ...





Đây (cua sông), này thẳng tắp hai chân





Thật là kỳ diệu!





Một dấu chấm than lớn hiện lên trong đầu A Trạch.





Điều này cũng rất tốt đẹp! !

Dấu chấm than trở thành trái tim màu hồng.