Đêm Không Thể Sủng

7.31/10 trên tổng số 29 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Nhân vật: Tả Hân Duyệt x Y Thu Thủy - Sủng ,HE.
Xem Thêm

Chương 2
"Hô, Tả tổng thật đáng sợ, tôi hôm nay bị cô ấy mắng mà tâm trạng muốn đình chỉ." Một đạo thanh âm rõ ràng mang theo sự may mắn sống sót sau tai nạn vang lên trong phòng ăn náo nhiệt.

"Ai bảo cậu tính sai giá biểu, sai phạm này rất lớn nha."

"Đúng vậy, Tả tổng không phát điên mới lạ."

Bị các nữ nhân vô tâm châm chọc, Triệu Bội Phân lập tức uể oải tột đỉnh.

"Uống chén nước đi, Bội Phân."

Một ly nước chanh được đưa tới từ nữ nhân phía trước, lập tức làm Triệu Bội Phân vừa chạy nạn xong cảm động nước mắt rưng rưng,

"Ô ~ Chị Thu, chỉ có chị là người tốt nhất ~"

Y Thu Thủy nhợt nhạt cười, đem khăn ướt đưa cho cô,

"Cho em cơm sườn này."

"Ô ~ Chị Thu, không có chị thì em nên làm gì bây giờ a?" Tiêu nước mắt, tiêu nước mắt.

"Phải nói, không có Chị Thu, toàn bộ mọi người trong công ty chúng ta nên làm gì bây giờ a!" Ba nữ sinh ngồi bàn khác đồng thời phát ra tiếng cảm thán.

Bọn họ là năm nữ nhân duy nhất trong công ty vận chuyển tính thêm cả Tả tổng là sáu, tuy tổng tài trời sinh yêu nữ nhân nhưng đấy là đời tư, cho nên căn bản không muốn nữ nhân vào công ty làm việc. May là có Chị Thu tranh thủ đến giúp bọn họ a.

Xem, ngay cả cơ hội công tác cũng là Chị Thu cấp cho, bọn họ sao có thể không cảm động đến rơi nước mắt!

Ai, tính tình Tổng tài có tiếng rất thối, cho tới bây giờ vẫn thối, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều thối. Hơn nữa trong đó có ba trăm sáu mươi sáu ngày là không vui, nổi giận lên thì cũng không biết kẻ nào sẽ phải chết uổng! Nếu không phải có chị Thu, các cô đã sớm bị dọa chạy mất dép.

Bất quá, muốn chạy thì vẫn là có chút không nỡ, dù sao công ty bọn họ mới thành lập 5 năm nhưng đãi ngộ rất tốt, phúc lợi cao, đồng sự đáng yêu, mấy điểm này cũng đủ để sẵn sàng chịu đựng tính tình Tổng tài! Ách, nhưng mà van cầu ông trời làm cho tính tình Tả Hân Duyệt tốt hơn một chút đi a, làm ơn làm ơn ~

"Tả tổng khẳng định là vì không có bạn gái nên mỗi ngày mới không xong như vậy." Bội Phân vừa mới bị mắng khổ không nói nổi không sợ hãi bắt đầu bát quái.

"Ai, tối hôm đó vốn tưởng sẽ có cơ hội tìm được chút tin bát quái của Tả tổng vậy mà kết quả ~ " Nghiệp vụ Bộ Mĩ Nghi nói ra tiếng lòng của mọi người.

"Chính là Tả tổng thực sự quá đáng nha."

"Rất bá đạo."

Một câu gợi lên nỗi niềm của quần chúng, mọi người cùng nhau oán giận.

Đêm đó khi nghiệp vụ Bộ Mỗ trắng mắt đột nhiên hỏi chị Thu có phải xử nữ hay không, mọi người đều trầm mặc nhớ tới từ vào công ty chưa từng thấy qua bạn trai chị Thu bao giờ, như vậy khả năng là xử nữ rất lớn.

Chị Thu ôn nhu vậy, xinh đẹp như vậy đối với tất cả mọi người trong công ty tốt như vậy, cho nên bọn họ hiểu nếu ở trước mặt mọi người làm nàng nan giải thì thật sự vô cùng không phải. Vì thế liền pha trò chuyển đề tài, một vòng quay khác bắt đầu.

Nhưng là muốn chết tử tế cũng không xong, rốt cục đã đến phiên Tổng tài, mọi người bát quái nháy mắt đứng lên, trong lòng high phiên, mặt ngoài cố gắng trấn định chờ nghe ai ngờ ~

"Dám nghe chuyện bát quái của Tổng tài, các người còn muốn xin bát cơm?"

Người nào đó thực lãnh khốc bỏ lại những lời này, sau đó thản nhiên đứng dậy thanh toán chạy lấy người. Một màn sạch sẽ lưu loát làm tất cả trợn mắt há hốc mồm nhưng không ai dám đi ra mở miệng kháng nghị, thật sự là ~ Ai, khí thế của Tả tổng quá mạnh mẽ a. Bọn họ không có thói quen bị ngược, không biết phản kháng là cái gì ~

"Chị Thu, chị cùng Tả tổng là đồng học, rốt cuộc có biết đời sống tình cảm của cô ấy không? Cô ấy là đồng tính thật sao"

Y Thu Thủy bình tĩnh mỉm cười, nhẹ giọng hỏi lại: "Các em nói xem?"

"Ai, khẳng định là không biết rồi." Tiểu Như thở dài,

"Xem Tả tổng như vậy liền biết là kiểu người không muốn cùng bất cứ ai nói việc tư. Chị Thu, chị có thể cùng cô ấy là đồng học nhiều năm như vậy, thật sự là ~"

"Vất vả cho chị." Mọi người trăm miệng một lời nói ra tiếng lòng của mình.

Y Thu Thủy bật cười, "Có khoa trương như vậy sao?"

"Có!" Bốn người cùng nhau gật đầu.

Được rồi, đáy lòng Y Thu Thủy thở dài, xem ra tính tình người nào đó thật sự là hư thái quá a ~ đem những tiểu nữ nhân này dọa thành như vậy.

Vốn cho rằng sau khi cơm trưa được bưng lên, đề tài sẽ dừng lại, vây mà ai biết Mĩ Nghi một bên vừa ăn, một bên vừa tiếp tục nói bát quái,

"Mọi người nghe đến chị Cindy chưa?"

Làm sao có thể chưa! Thân là trợ lý của Tổng tài Viên Ấu Ấu mạnh mẽ gật đầu,

"Nghe qua nghe qua, ấn tượng quá sâu sắc, sao có thể quên?"

Cindy là nhân vật nổi tiếng trong truyền kỳ của công ty, nghe nói từ lúc công ty vừa thành lập đã tới công tác, nổi danh đại mỹ nữ lừng lẫy, diễm quang bắn ra bốn phía, làm cho người ta chảy nước miếng. Mấu chốt là năng lực công tác của nàng ta cũng không tầm thường, ngắn ngủn ba năm đã từ vị trí trợ lý của Tổng tài lên đến giám đốc nghiệp vụ.

Hơn nữa mỹ nữ lại có ý với Tả tổng, nguyên bản một đôi nữ cường, đứng chung một chỗ quả thực lóa mắt, tất cả đều cho rằng bọn họ rất xứng đôi.

Lãnh Tổng tài xứng với trợ lý mĩ diễm, nga, cái này cỡ nào hữu ái phối hợp, quả thực chính là tiểu thuyết lãng mạn trên thực tế. Huống chi chuyện Cindy thầm mến Tả tổng là chuyện toàn bộ công ty đều biết.

Hẳn không xem như thầm mến, là minh luyến mới đúng, tư thế thề sống thề chết nguyện trung thành kia, toàn công ty không người không biết, không người không hiểu nhưng là bởi vì tính tình Tả Hân Duyệt thật sự rất hỏa bạo, cho nên người bình thường cũng không dám tiếp cận.

Cindy thân là trợ lý của Tả Tổng, luôn đi theo bên người cô, thích cô, ái mộ cô nhưng lại vẫn không dám thổ lộ, nàng cố gắng công tác, cố gắng biểu hiện, mãi cho đến khi thăng lên chức giám đốc nghiệp vụ, mới cảm thấy chính mình có tư cách thổ lộ.

Nhưng ai biết được bởi vì rối rắm cho chuyện thổ lộ mà Cindy nhất thời sơ sẩy trên công tác, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng cố tình muốn chết tử tế mà không xong lại gặp phải đúng ngày tâm tình Tả tổng không phải không tốt, mà là vô cùng ác liệt! Vì thế không có gì ngoài dự kiến thì tiêu là chắc rồi.

Mỹ nhân lúc ấy không tiếp thu được, nước mắt liên tiếp rơi, "Chị không ôn nhu được một chút cũng không sao nhưng cũng không cần hung dữ như vậy chứ?"

"Muốn ôn nhu thì đi tìm bạn trai của cô đi, ở nơi này là công ty, không phải nhà cô"

"Em... em còn chưa có bạn trai."

"Vậy thì đi tìm, liên quan gì tới tôi?"

"Em... người em thích là chị."

"Lại liên quan gì tới tôi? Lão nương tuy thích phụ nữ nhưng không phải ai cũng ăn. Tôi ghét nhất là không biết phân biệt công tư, nếu cô không làm được, phiền toái tặng vị trí đó cho người làm được, hiểu chưa?"

Vì thế, mỹ nhân đau lòng mà phẫn nộ từ chức. Hơn nữa sở dĩ trở thành truyền kỳ, là bởi vì mỹ nhân khi rời cương vị công tác còn đem tư liệu của khách hàng đến công ty đối thủ, chiêu ác này quả thật chính là yêu quá hóa hận.

Lúc ấy Tổng tài phát hỏa như muốn đào móng lật nhà nhưng may mắn là có chị Thu ra mặt trấn an, cũng không biết dùng phương pháp gì khiến Tả Hân Duyệt trở nên bình ổn. Tả tổng tuy rằng tính tình không tốt nhưng kỳ quái là quan hệ với khách hàng rất tốt, cho nên chuyện của Cindy cũng không ảnh hưởng quá lớn.

Mà cái đáng nói Cindy từ đó cũng khiến Tả tổng cảm thấy, có nữ nhân bên mình quả thực phiền. Công việc muốn càng thêm rắc rối

Việc này truyền ra, bởi vì khi bọn họ đối thoại đã có người vô ý nghe được, cho nên trở thành truyền kỳ của công ty.

"Vậy nên kết luận là, cho dù có ăn no không có việc gì làm, cũng không nên đi thầm mến Tả tổng a."

"Cho dù có thầm mến, cũng không nên không sợ chết đi thổ lộ."

"Cho dù có thổ lộ, cũng không nên ngay cả công việc cũng không cần."

"Cho dù có quăng công tác, cũng không nên mang tư liệu đi nơi khác."

Bốn tiểu nữ nhân mỗi người một câu tổng kết, sau đó có cùng chí hướng nhìn về phía Y Thu Thủy, "Chị Thu, chị nói xem chúng em nói có đúng hay không?"

Y Thu Thủy buông đũa, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khô môi, chậm rãi mở miệng:

"Chị nói này, nếu các em không mau ăn đi thì sẽ muộn đấy."

Sau đó, ở trong một mảnh gào thét hô to bị muộn rồi, Y Thu Thủy hơi nở nụ cười.

Salad, sườn lợn rán cơm, tương vừng trộn lẫn dưa chuột, lại thêm một ly nước ô mai, chỉ như vậy đã nhìn đến động lòng.

Nhưng người nào đó lại cố tình không cảm kích.

"Hừ!" Lạnh lùng hừ một tiếng, cộng thêm kim bút xinh đẹp bị ném lên mặt bàn trầm vang, rõ ràng tỏ vẻ ai đó phát hỏa.

Y Thu Thủy mặt mày cũng không nâng, đem nước ô mai đến,

"Uống đi, mát mẻ hạ hỏa."

"Uống cái gì mà uống? Chị sắp chết đói rồi em có biết không a?" Người nào đó đại hỏa chụp bàn.

"Đói thì ăn đi, trong đây không phải có cái để ăn sao?"

"Em làm cái gì quỷ gì mà trễ như vậy mới về? Ăn một bữa cơm mà mất hơn một giờ? Em chạy đến Bắc cực ăn cơm à?"

Y Thu Thủy bình tĩnh nhìn Tả Hân Duyệt, sau một lúc lâu, thân thủ thu dọn cái bàn,

"Không ăn thì quên đi."

Lửa đang cháy lại bị đổ thêm dầu, người nào đó tức giận đến giành lại cặp l*иg cơm cùng đồ uống, rồi "Ba" một tiếng ném vào thùng rác, ngẩng đầu, một đôi mắt xinh đẹp tràn ngập lửa giận hung hăng trừng.

Y Thu Thủy vươn tay lên giữa không trung, đầy đủ ngừng mười giây, sau đó, cầm lên chặn giấy trên bàn người nào đó gần đây vừa mới mua được, yêu như trân bảo vứt xuống đất.

Một tiếng vỡ thanh thúy vang lên cùng tiếng người nào đó điên cuồng hô to.

Một phen nhảy qua kéo nàng vào lòng, xác nhận mảnh nhỏ bay loạn không làm thương tổn nàng, Tả Hân Duyệt mới nghiến răng nghiến lợi rít gào: "Mèo nhỏ bị điên nhà em, em dám ném bảo bối của chị?"

"Vì sao không dám?" Y Thu Thủy dùng sức rút ra bàn tay bị nắm, tinh lượng trong đôi mắt tràn đầy khıêυ khí©h, "Chị dám, em cũng dám."

"Cặp l*иg cơm kia so với chặn giấy của chị không bằng một phần của mấy chục vạn, mấy chục vạn a! Em có biết không hả?" Nữ nhân này có phải bị điên rồi không, hay là không có khái niệm về tiền tài?

"Vậy thì sao?" Cúi đầu, răng nanh trực tiếp cắn lên cổ tay cô, thực sự không lưu lực, mà hoàn toàn dùng sức cắn.

"Đau, em dám cắn chị!" Tả Hân Duyệt một tay ôm thắt lưng nàng, đem nàng ôm chặt, một tay hất tất cả tài liệu, vật phẩm trên bàn ào ào xuống đất, thanh âm nghe hết sức thanh thúy.

Lấy tay, dùng chân, dùng răng nanh. Lấy môi, dùng miệng, dùng cái ôm.

Hung hăng hôn, lại hung hăng bị cắn thương, cộng thêm một nắm đấm trực tiếp đưa lên hốc mắt, Tả Hân Duyệt bị đau đớn kí©h thí©ɧ, liền dùng sức ấn nàng ngã lên mặt bàn.

Miệng bị nghiến, mùi máu tanh tràn đầy khoang miệng, cắn cũng hôn, đánh cũng hôn, tóc rơi hỗn độn, không biết hôn bao lâu, cũng không biết dây dưa bao lâu, chỉ biết hôn đến khi các nàng đều thở hồng hộc, hôn đến khi cả người Tả Hân Duyệt bạo phát.

Tâm không cam tình không nguyện buông môi nàng ra, bàn tay thon dài trên ngực xoa nắn, mãn chưởng nhu nhu, con ngươi đen híp lại nhìn gò má phấn hồng xinh đẹp, môi đỏ mọng thủy nhuận... Đột nhiên, tâm tình Tả Hân Duyệt tốt hơn rất nhiều.

"Buông tay." Thân thủ muốn kéo bàn tay cô ở trong quần áo mình ra.

Tả Hân Duyệt không chịu, cúi đầu một chút một chút ở trên môi nàng thân mật,

"Nữ nhân xấu tính."

Khóe môi Y Thu Thủy không tự chủ được nhướn lên,

"Tính tình chị rất tốt?"

Động tác của Tả Hân Duyệt dừng lại một chút, sau đó từ trước ngực nàng rời đi, đi xuống nắm lấy thắt lưng rồi ôm chặt lấy, cười vang ra tiếng, "Em cái đồ mèo nhỏ này."

Vĩnh viễn đều như vậy, mười tuổi gặp nhau, đến bây giờ đã đằng đẵng mười tám năm, kỳ thực chưa từng thay đổi...

Thêm Bình Luận