Chương 5: Đêm nay khả năng phải ngủ lại ở phòng học

Tảm Hựu Nhi không cam lòng yếu thế, quyết chí rút được lá A. Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của nàng, nàng đem bài che lại tiến dần đến trước mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm 3 giây rồi đem tay mở ra.

- Ai cầm lá K. Giơ ra đây! Mau!

Nàng hứng phấn kêu to, đem lá A rốt cuộc cũng tới tay cẩn thận đặt ở trên bàn, vui vẻ nhìn sắc mặt khác nhau của 4 người còn lại. Tống Loan bất đắc dĩ cười cười, giơ ra lá K, nhẹ dựa lưng ghế.

- Hôm nay hình như không may mắn lắm. Chọn nói thật sẽ lộ hết bí mật của tớ mất. Vậy chọn đại mạo hiểm đi. Hựu Nhi muốn trừng phạt tớ sao đây?

Vậy mà là Tống Loan, Tảm Hựu Nhi cắn ngón tay, cẩn thận tìm nhược điểm của hắn. À… Ngày thường tiết thể dục, nam sinh cùng nhau chơi bóng rổ đều sẽ cởi áo để trần. Ngoại trừ Giang Thái Nhiên và Hàng Tễ Duẫn không chơi bóng rổ, ngay cả Kha Hoằng Danh cũng thế. Nếu không phải thấy thân thể bọn họ cũng đẹp mắt, Tảm Hựu Nhi nhất định đã gọi điện báo cảnh sát đem đàn thiếu nam đồi phong bại tục này bắt lại. Vậy mà Tống Loan tuy rằng cũng thường xuyên chơi bóng rổ, cùng Kha Hoằng Danh là tiên phong cho hai đội đọ sức với nhau, nhưng chưa hề thấy hắn để trần, đến học bơi cũng mang áo tắm. Nghĩ rằng việc này nhất định ẩn giấu bí mật gì đó, Tảm Hựu Nhi quyết định trừng phạt Tống Loan cởi áo ra 1 phút. Nhưng nghĩ bên ngoài trời còn đang mưa, 1 phút sợ rằng cũng sẽ cảm lạnh…

Nghĩ lại thì… Cứ để vậy đi.

- Tống Loan, tớ ra đại mạo hiểm cho cậu chính là muốn cậu đem áo khoác và áo sơ mi cởi bỏ, lộ thân người phía trên, nhưng cũng không cần cởi hết, được chứ?

Hắn trì độn một giây, nhưng cũng chỉ là một giây, sau đó chậm rãi cởi bỏ áo khoác và cúc áo.

- Hựu Nhi muốn nhìn thân thể của tớ sao? Tớ rất vui lòng nha!

- Ừm… Rất muốn nhìn.

Chẳng qua là muốn nhìn một chút vì sao hắn không thích cởi quần áo, là xấu hổ cơ thể khó coi sao? Kha Hoằng Danh nghe thấy yêu cầu của Tảm Hựu Nhi liền nặng nề, cười nhạo một tiếng, đem chân gác ở cạnh chân bàn, xoa đôi tay.

- Không nghĩ tới Tảm Hựu Nhi cậu lại mê trai đẹp, không thể trông mặt mà bắt hình dong nha!

- Dù sao cũng không mê cậu là được.

Chuyển qua xem Tống Loan cởi ra áo khoác, cúc áo sơ mi cũng cởi được một nửa, l*иg ngực cường tráng trắng nõn lộ ra, hai đầu vú đỏ thẫm ở trên cơ ngực nhìn rất gợi cảm. Lặng lẽ nuốt nước miếng, nàng quyết định chút nữa lại xem vì thế quay đầu đi.

- Giang Thái Nhiên, cậu làm gì thế!

Tảm Hựu Nhi thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, chưa đến một phút mà tên Giang Thái Nhiên này đem thân trên cởi hết.

- Thích không Tiểu Hựu Hựu? Tớ không biết cậu lại thích xem cơ ngực, cơ bụng. Mau mau si mê thân thể của tớ đi.

Hắn vừa nói vừa đem cơ thể tiến gần đến Tảm Hựu Nhi. Tuy cơ bụng không rõ như những người tập thể hình, nhưng vai vẫn rộng, eo thon, đường nhân ngư kéo dài từ bụng đến vị trí bị quần che lấp cực kỳ khiến người mơ màng. Đường cong cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, ba đầu cơ với bắp tay vô cùng hoàn mĩ. Dáng người với khuôn mặt tinh xảo lại không tương xứng nhau.

Chạy nhanh ra phía sau Giang Thái Nhiên đem quần áo che lại thân thể hắn, Tảm Hựu Nhi nhanh chóng gật đầu.

- Tiểu Thái Nhiên dáng người thật là tốt, tớ rất thích. Mau mặc áo vào không cảm lạnh mất.

- Ừm, thích thì sờ một chút?

Hắn nói rồi kéo tay Tảm Hựu Nhi sờ lên người mình, theo đường nhân ngư chậm rãi đi xuống, chỗ đó đang phình lên, lộ ra hơi thở uy hiếp. Cơ bụng Giang Thái Nhiên cảm giác thật tốt, còn chỗ khác thì thôi đi, rút nhanh tay mình. Tảm Hựu Nhi đứng lên, như một người mẹ đem mặc áo hoodie cho hắn rồi phủ thêm áo khoác.

Thời điểm hai người còn ầm ĩ, Tống Loan đã cởi hết cúc áo sơ mi, tay dựa trên bàn học, xoay đầu ôn nhu mỉm cười xem bọn họ tranh đoạt quần áo. Rốt cuộc dàn xếp xong tiểu tử Giang Thái Nhiên, Tảm Hựu Nhi nghĩ muốn xem Tống Loan cởi đến đâu, quay đầu thiếu chút nữa bị dọa.

Áo sơ mi trắng cùng cơ bụng 6 múi thật là tuyệt phối! Nàng tí nữa thì đứng lên vỗ tay cho Tống Loan. Vẫn luôn nghĩ cơ thể hắn quá mức gầy yếu nên không muốn cởi quần áo, giờ xem ra là thói quen cá nhân thôi, bởi vì dáng người hắn thực sự quá tốt! Nếu như bị đám thiếu nữ thích hắn nhìn thấy thì nhất định sẽ hét chói tai, ngất xỉu. Kha Hoằng Danh liếc mắt hừ lạnh một cái. Chẳng phải cơ bụng thôi sao, ai mà chẳng có.

60 giây mà trôi nhanh như 10 giây vậy, nháy mắt liền đến giờ, nhìn Tống Loan mặc quần áo mà ánh mắt nàng lưu luyến không rời. Tảm Hựu Nhi lên tinh thần chuẩn bị cho lượt sau chơi trò chơi.

Lần này Giang Thái Nhiên rút được lá A, hắn cười xấu xa nhìn 4 người còn lại, chờ mong bắt được người cầm lá K. Cái gọi là may mắn này giống như phong thủy thay nhau luân chuyển, vừa mới rút được lá A giờ lại rút phải lá K, Tảm Hựu Nhi thở dài chọn nói thật.

- Tiểu Hựu Hựu từng làm tình chưa?

Câu này có vẻ thiếu chừng mực nhưng so với tư thế gì đó cũng đỡ hơn chút. Tảm Hựu Nhi lập tức trả lời.

- Chưa từng.

Ba người còn lại không biết vì sao đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, khiến cho nàng nghĩ rằng có khi nào mình đã làm qua mà mọi người đều biết còn chính nàng không biết. Vì thế nàng cẩn thận nghĩ lại mấy năm yêu đương, gật gật đầu xác định đáp án.

Giang Thái Nhiên thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói:

- Thật tốt quá! Thật tốt quá!

Tốt cái gì… Lần đầu tiên của tớ cũng không cho tiểu tử ngươi, Tảm Hựu Nhi khó hiểu.

Loáng cái đã 19 giờ, Tảm Hựu Nhi đứng dậy kéo rèm ra nhìn, bên ngoài trời đã tối mà mưa một chút dấu hiệu tạnh cũng không có.

- Muộn như vậy, tài xế mấy cậu không thấy mấy cậu trở về cũng không đi tìm sao?

Trước đó không lâu, bố mẹ nàng đi du lịch mấy ngày mới về nên Tảm Hựu Nhi cũng không lo lắng tối có về hay không. Thế nhưng bọn họ ở trường giống như thiếu gia quý tộc vậy, tài xế của bọn họ sẽ không vô trách nhiệm thế đi?

- Không phải, bọn tớ đi đâu cũng không báo cho tài xế, trừ phi gọi điện tới, không thì bọn họ cũng sẽ không đến.

Kha Hoằng Danh đặc biệt mà không cùng Tảm Hựu Nhi đấu võ mồm, cũng không có độc miệng mà nghiêm túc giải thích.

- Hơn nữa bọn tớ cũng thường xuyên qua đêm ở ngoài, bọn họ cũng sẽ không lo lắng.

Giang Thái Nhiên cũng thể hiện bộ dáng không cần chuyện bé xé ra to, tình huống này cũng xuất hiện nhiều ở trường học. Nhìn bộ dáng mấy người đều rất quen thuộc! Chìa khóa phòng học do Tảm Hựu Nhi cầm, lúc trước cũng hướng bảo vệ chào hỏi qua, bởi vậy ở lại trường học cũng không gây ra vấn đề gì, trừ bỏ phải ngủ lại ở phòng học…

Bác bảo vệ hôm nay cũng không đi kiểm tra vì hôm nay là ngày nghỉ của bọn họ. Bất đắc dĩ mà ngồi xuống, Tảm Hựu Nhi chuẩn bị ngủ lại phòng học.

- Ôi, thảm quá! Hôm nay đành phải ngủ một đêm ở phòng học, đều do quạ đen từ miệng mình…

- Thế thật tốt không phải sao?

Hàng Tễ Duẫn đột nhiên nói một câu như vậy, mấy người khác cũng trầm mặc, không phản bác cũng không đáp lại. Tảm Hựu Nhi nghe không hiểu ý hắn, nàng đối với nhân vật thần kỳ Hàng Tễ Duẫn này vẫn luôn có một loại cảm giác kính sợ. Vì thế xem nhẹ chi tiết nhỏ này, để bọn họ tiếp tục bước lên hành trình trò chơi. Chỉ là, kế tiếp nói thật đại mạo hiểm sẽ đơn giản như lúc trước sao?