Trong khi cảnh sát đang nỗ lực điều tra vụ án của Kẻ Hủy Diệt, một người phụ nữ trẻ tên là Ngọc Anh đã bị kẻ gϊếŧ người này nhắm vào. Ngọc Anh là một nhà báo nổi tiếng, và đã từng đăng nhiều bài viết về Kẻ Hủy Diệt. Ngọc Anh đã phát hiện ra một manh mối quan trọng về kẻ gϊếŧ người này, và đã quyết định đi theo dấu vết đó. Ngọc Anh đã không nói cho ai biết về kế hoạch của mình, vì cô sợ rằng kẻ gϊếŧ người này sẽ biết được và trốn thoát. Ngọc Anh đã đi đến một ngôi nhà cũ nằm ở ngoại ô thành phố, nơi mà cô nghi ngờ rằng là nơi ẩn náu của Kẻ Hủy Diệt. Ngọc Anh đã mang theo một chiếc máy ảnh, và một chiếc dao nhỏ để tự vệ.
Khi Ngọc Anh đến nơi, cô đã thấy rằng ngôi nhà đó đã bị bỏ hoang từ lâu. Cửa sổ đã bị đập vỡ, cửa chính đã bị khóa chặt. Ngọc Anh đã dùng dao của mình để mở cửa, và bước vào bên trong. Cô đã bật đèn pin, và nhìn quanh.
Cô đã phát hiện ra rằng ngôi nhà đó là một nơi kinh hoàng. Trên tường, có những dòng chữ được viết bằng máu, những dòng chữ mà Ngọc Anh đã quen thuộc:
- Tôi là Kẻ Hủy Diệt. Tôi sẽ gϊếŧ chết tất cả những người mà tôi chọn. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tôi hoàn thành nhiệm vụ của tôi. Tôi sẽ trở thành huyền thoại.
Trên sàn nhà, có những xác chết của những nạn nhân của Kẻ Hủy Diệt. Những xác chết đó đã bị cắt xé, và để lại những vết máu khắp nơi. Ngọc Anh đã không thể nhịn được nỗi sợ hãi, và đã kêu lên.
Tiếng kêu của cô đã vang vọng trong ngôi nhà, và đã thu hút sự chú ý của Kẻ Hủy Diệt. Kẻ gϊếŧ người này đã xuất hiện từ phòng bên cạnh, và đã nhìn thấy Ngọc Anh. Kẻ gϊếŧ người này đã mỉm cười, và đã nói:
- Chào bạn, tôi rất vui khi gặp bạn. Bạn là Ngọc Anh phải không? Bạn là một nhà báo tài ba, và đã viết nhiều bài về tôi. Tôi rất thích những bài viết của bạn, vì bạn đã tôn vinh tôi như một huyền thoại. Bạn đã rất dũng cảm khi đến đây, và tôi rất ngưỡng mộ bạn. Nhưng tôi cũng rất tiếc, vì bạn đã làm một sai lầm lớn.
- Bạn đã đến nơi mà bạn không nên đến, và bạn đã phát hiện ra bí mật của tôi. Bạn đã trở thành một mối nguy hiểm cho tôi, và tôi không thể để bạn sống sót. Bạn đã trở thành một nạn nhân tiếp theo của tôi, và tôi sẽ gϊếŧ bạn ngay bây giờ.
Kẻ Hủy Diệt đã vung dao của mình, và lao vào Ngọc Anh. Ngọc Anh đã hoảng sợ, và đã cố gắng chạy trốn. Nhưng kẻ gϊếŧ người này đã nhanh hơn, và đã chặn đường của cô.
Ngọc Anh đã không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc đấu tranh với kẻ gϊếŧ người này. Cô đã dùng dao của mình, và đâm vào ngực của kẻ gϊếŧ người này. Nhưng kẻ gϊếŧ người này đã không hề đau đớn, mà chỉ cười khẩy. Kẻ gϊếŧ người này đã nói:
- Bạn nghĩ rằng bạn có thể làm gì tôi? Bạn nghĩ rằng bạn có thể gϊếŧ tôi? Bạn đã sai lầm rồi. Tôi là Kẻ Hủy Diệt, và tôi là bất tử.
- Tôi không sợ cái chết, và tôi không sợ ai. Tôi là kẻ mạnh nhất, và tôi là kẻ duy nhất. Tôi là kẻ tạo ra đêm định mệnh, và tôi là kẻ kết thúc nó. Bạn không thể chống lại tôi, và bạn không thể thoát khỏi tôi.
- Bạn chỉ có thể chấp nhận số phận của mình, và chết trong tay tôi.
Kẻ Hủy Diệt đã đẩy Ngọc Anh xuống sàn, và đã đặt dao của mình lên cổ của cô. Ngọc Anh đã cảm thấy sự lạnh lẽo của lưỡi dao, và đã biết rằng cô không còn hy vọng nào. Cô đã khóc lên, và đã nói:
- Xin hãy tha cho tôi, xin hãy để tôi sống. Tôi còn nhiều điều phải làm, tôi còn nhiều người thân yêu.
- Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết như thế này. Xin hãy nhân từ, xin hãy khoan dung. Xin hãy dừng lại, xin hãy dừng lại.