Chương 3: Cuộc truy lùng

Sau khi gϊếŧ chết Ngọc Anh, Kẻ Hủy Diệt đã rời khỏi ngôi nhà kinh hoàng, và tiếp tục tìm kiếm những nạn nhân tiếp theo của mình. Kẻ gϊếŧ người này đã không biết rằng, trong máy ảnh của Ngọc Anh, đã có một bức ảnh của mình, một bức ảnh mà cô đã chụp trước khi bị kẻ gϊếŧ người này phát hiện. Bức ảnh đó đã trở thành một manh mối quý giá cho cảnh sát, và đã giúp cảnh sát xác định được dung nhan của Kẻ Hủy Diệt.

Ngày hôm sau, khi cảnh sát đến ngôi nhà cũ để điều tra, họ đã phát hiện ra thi thể của Ngọc Anh, và máy ảnh của cô. Họ đã kiểm tra máy ảnh, và đã thấy bức ảnh của Kẻ Hủy Diệt. Họ đã rất ngạc nhiên, và cũng rất kinh hãi, khi nhìn thấy khuôn mặt của kẻ gϊếŧ người . Kẻ Hủy Diệt có một khuôn mặt rất bình thường, không có gì đặc biệt. Kẻ gϊếŧ người có một đôi mắt xanh, một chiếc mũi cao, một đôi môi mỏng, và một mái tóc đen. Kẻ gϊếŧ người mặc một bộ quần áo đen, và đeo một chiếc khẩu trang đen. Kẻ gϊếŧ người trông như một người bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng đó chính là điểm nguy hiểm của kẻ gϊếŧ người này. Kẻ gϊếŧ người có thể hòa nhập vào bất kỳ đám đông nào, và có thể tấn công bất kỳ ai mà không bị phát hiện.

Cảnh sát đã nhanh chóng phát tán bức ảnh của Kẻ Hủy Diệt trên các phương tiện truyền thông, và kêu gọi người dân cung cấp thông tin về kẻ gϊếŧ người . Cảnh sát cũng đã cảnh báo người dân cẩn thận, và không tiếp cận kẻ gϊếŧ người này nếu nhìn thấy. Cảnh sát đã hy vọng rằng, bằng cách này, họ sẽ có thể bắt được Kẻ Hủy Diệt, và chấm dứt chuỗi án mạng kinh hoàng của kẻ gϊếŧ người này.

Nhưng Kẻ Hủy Diệt đã không hề sợ hãi, mà chỉ cảm thấy hứng thú. Kẻ gϊếŧ người này đã thấy bức ảnh của mình trên các màn hình tivi, các tờ báo, và các mạng xã hội. Kẻ gϊếŧ người đã cảm thấy tự hào, và cũng cảm thấy thách thức. Kẻ gϊếŧ người đã nghĩ rằng, bức ảnh đó là một món quà của Ngọc Anh cho mình, một món quà để tôn vinh tài năng của mình. Kẻ gϊếŧ người đã nghĩ rằng, bức ảnh đó là một lời mời gọi của cảnh sát cho mình, một lời mời gọi để chơi một trò chơi mới. Kẻ gϊếŧ người này đã nghĩ rằng, bức ảnh đó là một cơ hội của mình, một cơ hội để chứng minh cho thế giới biết, rằng mình là Kẻ Hủy Diệt, và rằng mình là bất khả chiến bại.

Kẻ Hủy Diệt đã quyết định tiếp tục cuộc gϊếŧ chóc của mình, và đã tìm kiếm những nạn nhân mới. Kẻ gϊếŧ người này đã không còn chọn lựa, mà chỉ gϊếŧ bất kỳ ai mà mình gặp. Kẻ gϊếŧ người này đã không còn che giấu, mà chỉ gϊếŧ công khai. Kẻ gϊếŧ người này đã không còn sợ hãi, mà chỉ gϊếŧ tàn nhẫn. Kẻ gϊếŧ người này đã không còn ngừng lại, mà chỉ gϊếŧ liên tục. Kẻ gϊếŧ người này đã không còn là một kẻ gϊếŧ người, mà chỉ còn là một con quỷ.

Cảnh sát đã không thể ngăn cản được Kẻ Hủy Diệt, và đã không thể bắt được Kẻ Hủy Diệt. Cảnh sát đã phải đối mặt với một kẻ thù vô cùng nguy hiểm, và vô cùng khôn ngoan. Kẻ Hủy Diệt đã biết cách lẩn trốn, và biết cách tấn công. Kẻ Hủy Diệt đã biết cách dùng các phương tiện giao thông, và biết cách dùng các công cụ gϊếŧ người. Kẻ Hủy Diệt đã biết cách đánh lạc hướng, và biết cách đánh bất ngờ. Kẻ Hủy Diệt đã biết cách chơi với cảnh sát, và biết cách chơi với người dân. Kẻ Hủy Diệt đã biến thành một bóng ma, và biến thành một huyền thoại.

Cảnh sát đã không còn biết phải làm gì, và đã không còn hy vọng gì. Cảnh sát đã phải nhìn thấy những xác chết của những nạn nhân của Kẻ Hủy Diệt, và những thông điệp của Kẻ Hủy Diệt. Cảnh sát đã phải nghe thấy những tiếng kêu cứu của những người bị Hắn tấn công, và tiếng cười của Kẻ Hủy Diệt. Cảnh sát đã phải cảm nhận được sự sợ hãi của người dân, và sự khinh thường của Kẻ Hủy Diệt. Cảnh sát đã phải chịu đựng được sự chỉ trích của dư luận, và sự thách thức của Kẻ Hủy Diệt. Cảnh sát đã phải đấu tranh với một kẻ thù không thể đánh bại, và với một vụ án không thể giải quyết.