Chương 3: Ký Ức (2)

"Ừm... làm ơn đừng khóc... làm ơn!" Cô quay ngoắc đầu về hướng phát ra giọng nói. Cô đứng dậy có chút sợ hãi và bất giác lùi xa khỏi hắn.

"Làm ơn đừng chạm vào tôi! Làm ơn, thả tôi ra! Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì vào tối qua nữa. Tôi đã không tỉnh táo. Xin đừng lại gần đây!" Cô chắp tay cầu xin với đôi mắt đen xinh đẹp của mình.

Trái tim Yuvaan ngập tràn cảm giác tội lỗi, trái tim trong lòng ngực hắn không ngừng nhói đau. Hắn đã làm gì với một người mang tâm hồn vô tội vậy! Nhưng tại sao chuyện này có thể xảy ra được chứ? Hắn đã từng uống rượu say rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ phạm phải loại sai lầm này, vậy thì tối hôm qua hắn đã bị sao vậy? Tại sao hắn lại cưỡng ép cô chứ? Hoặc có thể nó xuất phát từ cả hai? Có thể đúng như cô ấy nói, cô ấy cũng không tỉnh táo!

"Nghe này, tôi không làm gì cô đâu. Chỉ cần bình tĩnh và nghe những gì tôi nói. Tôi cũng đã không tỉnh táo! Tôi cũng bị sốc như cô. Tôi thề là tôi không có ý gây ra những chuyện này. Hãy tin tôi!" Ruhi lấy lại một chút bình tĩnh. Cô cảm thấy mình cần phải tin tưởng. Chân cô run rẩy rồi cô ngồi thụp xuống với khuôn mặt giấu sau đôi bàn tay.

"Tôi xin lỗi, tôi không ngờ chuyện này lại xảy ra. Tôi đã uống quá nhiều. Cô có nhớ gì không? Tại sao cô lại vào được đây?" Yuvaan bình tĩnh hỏi, hắn khuỵu gối, quỳ xuống trước mặt cô. Mặt khác, Ruhi lắc đầu và vẫn không ngừng khóc trong tội lỗi, hối hận về lý do mình đã đến đây.

"Nào, dù chuyện gì đã xảy ra rồi thì nó đều không phải lỗi của chúng ta và vì thế hãy quên nó đi. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, cô cũng hãy quên mọi thứ đi và xin đừng khóc như vậy." Hắn lên tiếng dỗ dành. Ruhi nhìn vào khuôn mặt hắn. Có lẽ hắn nói đúng, cô không nhớ và hắn cũng vậy. Dù đây không phải một lỗi lầm được gọi là nhỏ nhưng ngoại trừ quên nó đi thì cô cũng chẳng biết phải làm gì khác. Cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ tiêu cực, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng điều đó thật quá khó. Trái tim cô tràn ngập sự xấu hổ và tội lỗi.

Nhìn thấy thái độ của người đối diện, Yuvaan lấy cốc nước và đưa nó cho cô "Xin cô uống chút nước." Sau đó hắn thấy một chiếc điện thoại di động trên bàn, chắc hẳn nó là của cô. Hắn cầm lấy và lưu số của mình vào trong danh bạ.

"Yuvaan là tên tôi và tôi đã lưu số của mình vào trong điện thoại cô rồi, nếu cô có bất kỳ vấn đề gì cần giúp đỡ hãy gọi cho tôi. Đừng hiểu lầm tôi, tôi cảm thấy có lỗi với những gì mình đã gây ra. Đây là lỗi của cả hai chúng ta và chúng ta cần phải đối mặt với vấn đề. Hãy liên lạc nếu cô cần bất cứ điều gì." Ruhi không quan tâm lắm vì cô vẫn còn đang bận chết chìm trong tội lỗi của bản thân. Cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

"Tôi có thể biết tên cô không?" Yuvaan bất giác buộc miệng hỏi, dù điều đó cũng không cần thiết lắm, nhưng có một sự thôi thúc từ trái tim hắn bảo rằng hắn nên làm vậy. Ruhi cuối đầu, thì thầm.

"Ruhi."

Tai hắn căng ra khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô nhưng đồng thời những giọt nước mắt cũng làm trái tim hắn lại nhói lên. Hắn không biết tại sao tâm trạng lại cảm thấy tồi tệ khi cô gái này khóc. "Ruhi, tôi sẽ đưa cô về nhà. Nếu cô không muốn thì cũng không sao. Tôi đưa cô ra ngoài nhé!" Ruhi gật đầu vì cô không biết phải từ chối như thế nào. Mang giày vào, cô thử bước đi những một lần nữa cơ thể đau nhức khiến cô mất thăng bằng.

Yuvaan ngay lập tức giữ lấy tay cô, cô nhìn hắn bằng gương mặt sợ hãi. Ánh mắt của cả hai dường như bị khóa chặt vào nhau, cô không thể ngăn bản thân nhìn sau vào đôi mắt của hắn. Cô cảm thấy cảm giác thân thuộc bên trong đôi con ngươi này dù cô chẳng thể nhớ bất cứ điều gì vào tối qua. Tuy đó là một sai lầm nhưng chẳng thể chối cãi rằng họ đã chạm vào tâm hồn nhau, đã chia sẻ nỗi đau cho nhau trong đêm đó.

Một tiếng gõ cửa vang lên khiến Yuvaan giật bắn, vội tách xa khỏi Ruhi. Hắn lúng túng duỗi thẳng người và cô cũng đứng thẳng dậy.

"Để tôi mở cửa." Ruhi theo sau lưng hắn, tiến ra phía cửa. Bên ngoài đang đứng là một đôi nam nữ và cả vẻ chỉ trạc chừng tuổi hắn.

"Xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng chúng tôi đang tìm bạn của chúng tôi. Anh có thấy một cô gái mặc váy màu cam không? Tên cô ấy là..."

"Ruhi?" Hắn buột miệng trước khi hai người họ kịp nói. Natasha và Aryan nhìn nhau và gật đầu. Hắn tránh sang một bên, Ruhi phía sau lưng hắn trực tiếp nhảy ra ôm chầm Natasha.

"Ruhi! Cậu làm gì ở đây vậy? Cậu nói cậu đi vệ sinh mà, mọi thứ ổn chứ? Tại sao cậu lại khóc?" Natasha hỏi cô ấy và sau đó nhìn vào Yuvaan, người đang mang vẻ mặt đau khổ cùng ánh mắt không rời khỏi Ruhi, trong khi Ruhi cúi gầm mặt trong tội lỗi và xấu hổ.

"Tớ muốn về nhà, cậu đưa tớ về đi!" Cô nài nỉ và nắm chặt tay Natasha. Aryan lập tức đồng ý và bọn họ nhanh chóng rời đi, để lại Yuvaan vẫn đứng yên một mình nhìn theo bóng dáng Ruhi dần biến mất.