Chương 4: Học Viện

Lúng túng cả buổi trước cánh cửa rộng lớn của học viện Linh Phi khó xử không biết nên vào trước hay đợi đến khi Kỳ Nguyên quay lại như lới hắn căn dặn. Vì lần đầu nên Linh Phi luôn lo lắng mình sẽ có hành vi không phải lễ khi giao tiếp, vốn định hỏi Thái Lâm thì mới phát hiện đã có người đứng sau mình từ lúc nào, người nam tử trước mắt có nét gì đó khiến Linh Phi liên tưởng đến Kỳ Nguyên, uy nghi, cao ngạo, nhưng lại khiến Linh Phi biết con người này cùng Thái tử là bất đồng, tử trên cao nhìn xuống như nhìn một vật nhỏ đang cùng đường tuyệt lộ:-" Ngươi là ai?"

Giọng nói trầm đều đột nhiên làm Linh Phi không biết phải trả lời thế nào vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện đứng như khúc gổ không động: " Ngươi lớn mật, còn không mau quỳ xuống hành lễ trả lời tam hoàng tử?". Không cần cái người hầu đi bên cạnh lên tiếng răng đe thì Linh Phi cũng có thể đoán được phần nào thân phận hoàng tử của người trước mắt, thế mà tay chân cứ như không nghe lời, miệng cũng chỉ ấp úng được vài câu:-" Tôi...thật ra ....tôi...".

" Không cần biết ngươi là công tử của phủ nào, trước mặt hoàng tử lại có thái độ như vậy rõ đáng chết, không dạy bảo ngươi là không được." Vốn là thư đồng từ nhỏ bên cạnh tam hoàng tử Đường Từ Nhân, người chỉ xếp sau thái tử điện hạ Ân Ly quốc nên Đồng An cho dù là các vương tôn công tử chỉ cần không có thế lực hắn cũng sẽ không để trong mắt, huốn chi chỉ là một hài tử không rõ lai lịch đang run rẩy trước mắt, cứ không cần suy nghĩ hạ xuống côn trong tay. Chỉ trong một giây thoáng qua khi hắn đột nhiên thét lên đau đớn mà không ai biết chuyện gì xãy ra:-" tay...tay tôi..aaa".

Linh Phi khi thấy kẻ vừa la hét vừa ôm lấy cổ tay đầy máu tươi của mình mà hoảng sợ chuyển ánh mắt vế phía sau mình:-" Thái...Lâm.".

" thần đã làm người kinh sợ rồi." Người được gọi là Thái Lâm một thân võ phục, sắc mặt từ đấu đến cuối không đổi sắc nhẹ nhàng tra kếm của mình vào vỏ. " bộp...bộp.." hai tiếng vổ tay nhẹ từ người quyền lực trước mắt sau đó Đồng An được người đưa đi, ánh cười hiện lên trong mắt Từ Nhân:-" không hổ là hộ vệ bên cạnh thái tử hoàng huynh, Thái Lâm đại nhân. Có thể ra tay trong chớp mắt như vậy trước mặt bổn hoàng tử vẫn không e ngại. Ngươi nói có đúng không?"

" Thần đắc tội.".

Từ Nhân nhận xét chốc lát lại lên tiếng:-" Tuy nhiên ta lại có điều thắc mắc khi ngươi ra tay bảo hộ hắn, mà đó lại không phải là thái tử ca?". Vừa nói lại dùng ánh mắt quan xác tiểu hài tử nhỏ ẩn hiện như ánh trăng đêm kia, phải chăng có phần quen thuộc?

" Tam hoàng tử, đây là nhị thế tử của Nguyệt Vương Phù Nguyệt Linh Phi. Vốn không phải để một tên nô tài muốn xúc phạm liền được."

" Vậy ra đây chính là Nguyệt Linh Phi thế tử, cùng với Tử Liên quận chúa là tỷ đệ song sinh. Thảo nào ngay cả Thái Lâm ngươi cũng theo bên bảo hộ, cả ta cũng không cần phải lấy lễ mà đối." Đường Từ Nhân cười như chế diễu, ra uy ép Linh Phi phải phủ thục trước mình. Thái Lâm tuy được Đường Kỳ Nguyên giao phó ở bên cạnh để mắt Linh Phi nhưng quả thật cũng không thể lỗ mãng trước Đường Từ Nhân.

Linh Phi không phải đến lễ nghĩa cũng không biết, chỉ do từ nhỏ bản thân chỉ tiếp xúc với Kỳ Nguyên mà cũng không cần đến điều đó nhất thời khó phản ứng kiệp. Từ lúc bắt đầu đến hiện tai đã không ít người xung quanh đứng xem náo nhiệt, mỗi người đều có một ánh mắt và suy nghĩ khác nhau khi nhìn vào tiểu thiên thần lạ lẫm này. Linh Phi lại thêm lo sợ nhưng sợ sẽ gây thêm rắc rối cho Kỳ Nguyên liền nhẹ giọng chậm chạp tiến lên qùy xuống trước Từ Nhân:-" Nguyệt...Nguyệt Linh Phi ngu muội, không biết là tam hoàng tử nên thất lễ, mong tam hoàng tử không trách tội..."

" Các ngươi, đang làm gì?"

Vẫn chưa kịp thỏa mãn với những gì đang diễn ra thì Từ Nhân cảm thấy như mình đang bị sát khí bao trùm. Có người cười thầm có người tán thưởng lại có thương hại cho hài tử kia, bây giờ đều đang run sợ như tử tội chờ bị hành hình khi Đường Kỳ Nguyên xuất hiện. Hàn khí xung quanh như cảnh cáo họ có thể bị đưa ra pháp trường bất cứ lúc nào, tất cả vội vã quỳ xuống hô to không dám ngẩn đầu: " Tham kiến thái tử điện hạ."

Kỳ Nguyên không lên tiếng cũng không ai dám có hành động gì, hắn bước đến bế vật nhỏ bảo bối của mình lên mà lãnh khí vẫn không biến mất. Linh Phi đến giờ ở trong vòng tay quen thuộc mới cảm thấy nhẹ nhõm dụi mặt lên vai hắn:-" Điện hạ, cuối cùng người cũng trở lại." Vuốt nhẹ mái tóc Linh Phi cảm nhận cái run nhẹ của vật nhỏ dù đã cố gắng dấu đi nỗi sợ hãi của mình, Kỳ Nguyên tức giận: " Ta bảo ngươi trông chừng Phi Nhi phải không, ngươi lại để hắn chịu ủy ức, ngươi đáng tội gì?"

Thái Lâm vẫn không thay đổi sắc mặt nhưng lần này lại phủ phục so với Từ Nhân lúc nãy:-" Thái Lâm không làm tròn bổn phận đáng tội chết, xin thái tử giáng tội."

Tâm trạng Đường Từ Nhân bấy giờ có nóng giận có lo sợ bởi hắn thừa biết Kỳ Nguyên không đơn giản là đang trách tội Thái Lâm mà là đang răng đe tất cả những người ở đây. Tính khí của con người này ai lại không biết phân biệt, chọc giận hắn quả là chọn một cách tự sát tàn khốc nhất. Nguyệt Linh Phi ngây thơ thật sự tưởng răng Thái Lâm sẽ bị phạt vội vùng ra khỏi lòng ngực Kỳ Nguyên lại bị giữ chặt hơn:-" Ngươi chịu yên lặng cho ta, không được nháo."

" Nhưng điện hạ, không phải là lỗi của Thái Lâm, người đừng phạt huynh ấy. Là do Phi nhi không biết lễ nghi.".

" Lễ nghi lễ nghi ai bảo ngươi làm vậy, ai bảo ngươi quỳ hả ...?" Kỳ Nguyên tức giận là bởi Phi nhi của hắn bị xem thường mà phải chịu uất ức, thế mà cái người khiên hắn lo nghĩ đó lại tự mình nhận lỗi khiến hắn càng lớn tiếng. " Từ nay về sau ta cấm ngươi hạ mình trước bất cứ ai nghe rõ không? Tất cả hậu quả do Thái Lâm gánh chịu, nếu không muốn người khác phải chịu tội thay ngươi thì ngươi nên suy nghĩ trước khi làm việc gì đó đi."

Biết rằng mình nói thêm gì sẽ chỉ làm Kỳ Nguyên tức giận hơn, Linh Phi im lặng ko động nữa trong vòng tay Kỳ Nguyên. Hắn nhẹ giọng buông cậu xuống: " Thái Lâm dẫn ngươi vào trước ta liền đến sau." Thái Lâm được cho phép đứng dậy cúi đầu lui ra sau dẫn đường cho Linh Phi.

Mọi người xung quanh chứng kiến cũng ko dám thở mạnh. " Ngươi không có điều gì muốn nói?" Ánh mắt sắc lạnh đánh thẳng về hướng Từ Nhân khiến hắn không dám nhìn thẳng Kỳ Nguyên. " Thái tử là đang muốn trách mắng ta.? Ta đường đường là hoàng tử một nước, lại không đáng để người khác qùy lụy kính phục?"

" Người đến, Ninh quý phi không biết cách chỉ dạy hoàng tử liền phế bỏ chức danh quý phi, chặt một cánh tay biếm vào lãnh cung cho ta."

"Ngừng lại đó, Ngươi....!" Đường Từ Nhân không cho rằng Kỳ Nguyên dám làm vậy: " Cho dù phế cũng không tới ngươi được quyền. Ta sẽ bẩm báo việc này lên phụ hoàng."

" Còn không mau theo lệnh ta?"

" Tuân lệnh thái tử." Cục diện hiện tại đã là ý của thái tử thì dù có mặt hoàng thượng cũng sẽ không gì thay đổi, quân sẽ tức khắc theo lệnh thái tử.

" Ngươi dám....ngươi."

" Ngươi tốt hơn đừng động vào người của ta, nếu không đừng trách ta đánh tàn phế cái danh hoàng tử của ngươi. Mỗi một lần ngươi gây tổn hại đến hắn một sợi tóc ta liền cắt xuống một miếng thịt trên người mẫu phi ngươi ".

" Ngươi không phải là con người....ặc...phụt" Đường Từ Nhân la lên đau đớn phun ra một bụng máu tươi, miệng không thể nói chỉ có thể phát âm vài tiếng khó nghe.

"Mang hắn đi, đừng để chướng mắt ta."Kỳ Nguyên lạnh lùng quay lưng vào học viện,những người chứng kiến chỉ biết im lặng không dám hé nửa lời. Còn không nghĩ đếnvô tình đắc tội vị tiểu thế tử kia hậu quả sẽ thế nào.

Linh Phi theo Thái Lâm vào đến chỉ thấy bên trong vài vị vương tôn công tử trên cậu tuổi, muốn cúi đầu hành lễ thì lại nhớ đến lời nói của Kỳ Nguyên: " Từ nay về sau ta cấm ngươi hạ mình trước bất cứ ai nghe rõ không? Tất cả hậu quả do Thái Lâm gánh chịu, nếu không muốn người khác phải chịu tội thay ngươi thì ngươi nên suy nghĩ trước khi làm việc gì đó đi."

" Thế tử, không cần để ý đến. Mau chọn chổ ngồi đi." Biết Linh Linh khó xử, Thái Lâm lấy lễ thân cận nhắc nhở.

" Được rồi." Linh Phi cúi đầu chậm đi vào bên trong, đi ngang một người cậu chỉ dám mỉm cười lấy lệ. Chọn chiếc bàn gần cửa sổ hướng ra ngoài lặng lẽ tách mình ra xa với những người khác. Từ đầu đến cuối hành động của cậu đều bị xung quanh chú ý, đột nhiên xuất hiện một tiểu tinh linh đáng yêu đến vậy có mấy ai lại không bị thu hút bởi vẻ đẹp đó. Nhưng theo sau lại là hộ vệ Thái Lâm bên cạnh Thái tử đã chẳng phải triệu cáo rằng hắn là người của Thái tử hay sao.

" Bên ngoài ồn ào như vậy, Minh Viễn ngươi biết chuyện gì chứ?" Thiếu niên có thân hình nhỏ ngồi cách nơi Linh Phi khá xa đột nhiên có hứng thú chủ động tiến gần lớn tiếng hỏi, người được nêu tên nghe thấy vẫn tựa cả thân mình lên bàn trống gật gù ngủ không trả lời, thiến thiến niên nọ da mặt mõng bực tức: "Tên khốn Quỳnh Minh Viễn, bổn hoàng tử ta là đang nói chuyện với ngươi. Dậy mau đồ ham ngủ, ta xem ngươi còn có thể ngủ hay không." Thiếu niên chạy lại đá mạnh vào ghế khiến người được gọi là Minh Viễn té nhào xuống đất.

Đang yên lành lại ăn phải một cục tức của người kia quăng đến Minh Viễn vừa đứng dậy phủi bụi trên y phục vừa lầu bầu: " Khó khăn lắm mới có thời gian Lão Sư chưa đến để nghỉ ngơi lại bị ngươi phá rối, ngươi hôm nay lại ăn phải cái gì rồi."

" Ta đây là nói ngươi có phải ngủ nhiều quá đến hồ đồ rồi không, ngươi là đồ không có đầu óc không xem ai ra gì, đồ ngốc không thể làm nên chuyện lớn ." Thiếu niên như mèo bị dẫm phải đuôi làm ồn cả học viện.

" Ngươi la hét đủ chưa, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta." Minh Viễn kéo lại ghế ngồi xuống.

" Cái gì mà đủ chưa? Ta đường đường là lục hoàng tử Đường Vân Tịnh không đến phiên Quỳnh Minh Viễn ngươi cấm ta nói chuyện."

Minh Viễn thở dài xoa xoa thái dương rồi đứng lên, dáng người cao lớn hơn lục hoàng tử gần hai cái đầu cười mỉa mai: " Lục hoàng tử điện hạ, người ngoài là hoàng tử lớn miệng ra thì còn gì nữa không?"

" Ngươi...Minh Viễn ngươi!" Đang đuối lý lại nghe có tiếng người cười nhạo mình khiến Vân Tịnh đỏ mặt hỏi lớn: " Là ai đang cười?"

" Xin lỗi, thần không cố ý." Linh Phi chứng kiến một màng cải vã, không thể nhịn cười lại bị người bắt đến chỉ dám thú nhận: " Lục hoàng tử xin đừng trách."

Nhìn thấy Linh Phi cúi đầu nhận lỗi Vân Tịnh lại không chịu bỏ qua: " Đến cả người mới như ngươi cũng dám xem thường bổn hoàng tử, xưng danh tính đi ta không muốn khó dễ một kẹ vô danh." Vân Tịnh chỉ tay đến Linh Phi .

" thần...thật ra.."

" Được rồi, người đừng làm loạn nữa, mau về chỗ đi lão sư sắp đến rồi." Minh Viễn kéo tay Vân Tịnh

" Ngươi buông, ta còn chưa khó dễ hắn, ngươi vội cái gì."

" Còn không thấy hắn khó xử sao? Ngươi là nên biết điều chút đi."

" Ta đã bảo ngươi buông...." Thấy Minh Viễn đang nắm tay mình mắt lại đang hiển nhiên nhìn tên tiểu tử kia làm Vân Tịnh tức điên: " Ngươi...ngươi đang nhìn cái gì. Quỳnh Minh Viễn ta hỏi ngươi, ta và tên tiểu tử đó là ai đẹp hơn hả?"

Linh Phi giật mình vì câu hỏi của Vân Tịnh, Minh Viễn lại bình thản: " Ngươi lại nổi cơn gì đây, ta không có thời gian cùng ngươi chơi đùa."

" Hỏi ngươi lại không trả lời, ngươi sợ gì chứ." Vân Tịnh tuy là nam hài, nhưng lại mang hình dáng nhỏ nhắn, gương mặt tròn mũi nhỏ cao, môi mõng hồng xinh đẹp, trước nay luôn được tán dương, nay xuất hiện một tiểu tử đối hắn còn đáng yêu hơn hắn sao không muốn một câu khẳng định.

" Ngươi khi hỏi còn không chịu nhìn người ta trước đi, xinh đẹp lại biết cách cư xử lễ độ, còn ngươi thì sao? Không quy củ chỉ biết ỷ lại vào thân phận hoàng tử của mình. Gây rối đã chưa đủ?"

Linh Phi ngại ngùng chỉ biết im lặng, người xung quanh lại thở dài vì chẳng lạ gì tính khí trẻ con của Vân tịnh còn không làm loạn lên? " Ngươi dám...? Ngươi vì tên tiểu hồ yêu đó mà mắng ta, để ta gây rối cho ngươi xem." Vân Tịnh nhanh thoắt đến chỗ Linh Phi vung tay lên, Minh Viễn vội ngăn lại nhưng không bắt kịp nói vội: " Vân Tịnh đừng...!"

Linh Phi còn chưa kịp phản ứng tránh cái đánh của lục hoàng tử giật mình ngã về sau, Thái Lâm định ra tay ngăn cản thì so với hai người kịp đỡ lấy Linh Phi và chặn lại tay Vân Tịnh chậm hơn một bước. Buông cổ tay Vân Tịnh ra, người thiếu niên mang khí chất vương giả vuốt lại lọn tóc trước ngực: " Lục hoàng tử, đến đây được rồi, đừng làm lớn chuyện."

Vân Tịnh không phục: " cũng chỉ là muốn dọa hắn một phen, là hắn tự mình ngã không liên quan đến ta." Vừa dức câu lại cảm thấy một bên má đau nhức, lãnh trọn một cái tát khiến Vân Tịnh ôm mặt uất ức: " Quỳnh Minh Viễn...ngươi đánh ta." Như muốn khóc đến nơi.

" Là lo lắng cho ngươi, ngươi đến khi nào mới biết đâu là chuyện nên và không nên làm hả? Ngoan ngoãn ở yên đó cho ta." Vân Tịnh lúc này lại trở nên biết nghe lời, không cải bướng lại. Minh Viễn lại quay sang: " Triệu Khiêm thái tử, nhờ người ngăn cản kịp thời rồi."

" Ta chỉ là không muốn thấy một người xinh đẹp như vậy lại bị thương mà thôi, nhưng xem ra đại ca ngươi cũng còn nhanh hơn ta một bước." Triệu Khiêm ra vẻ ấm ức nhìn Quỳnh Thiên Vũ đỡ người đẹp dậy: " Ngươi xem, ta nói phải chứ."

Linh Phi bình tĩnh lại nhìn người đang đỡ lấy mình, Thiên Vũ có đôi mắt màu Ngọc Bích lạ đến tưởng như vô hồn khẽ giọng: " Không sao chứ?". Bị thu hút bởi đôi mắt lạ Linh Phi lúc này mới nhớ đến mình vừa ở trong tình huống nào, vội vội vàng vàng chỉnh lại y phục tỏ biết ơn: " Tất cả đều ổn, Linh Phi đa tạ công tử giúp đỡ."

" Linh Phi?" Thái tử Triệu Kiêm làm lạ: " Hình như đã nghe ở đâu!"

" Nguyệt Vương gia là phụ thân của thần."

" Ra là Nguyệt thế tử, hân hạnh. Ta là Thái Tử Thái Lân Quốc, Triệu Khiêm." Tự giới thiệu bản thân Triệu Khiêm thái tử lại không quên phần người khác chỉ chỉ từng người: " Hắn là lục hoàng tử Đường Vân Tịnh, tính tình trẻ con thế tử đừng chấp nhất, còn hắn là nhị công tử của phủ tướng quân Quỳnh Minh Viễn, người đỡ thế tử hắn đại công tử gọi Quỳnh Thiên vũ."

" Là do Linh Phi thất lễ làm lục hoàng tử tức giận, khiến Thái tử và nhị vị công tử phải vướng vào rắc rối." Linh Phi mỉm cười nhẹ với Vân Tịnh.

" Hừ."Tính tình ngang bướng dù không phải cố ý Vân Tịnh vẫn nói khó nghe: "Nhiều người bênh vực ngươi, nói gì mà chẳng được."

" Ngươi thôi đi, không về sau ta liền mặc kệ ngươi" Minh Viễn nghiêm mặt. Không phải muốn chọc tức Vân Tịnh nhưng rõ là lo lắng cho hắn. Theo bên cạnh hài tử kia là Thái Lâʍ ɦộ vệ, còn không biết mình đang chơi đùa trên ổ kiến lửa hay sao.

" Biết rồi biết rồi, là lỗi của ta, ta không nên dọa hắn vậy đã được chưa?"

Nhìn tiểu bạch tinh linh trước mắt Triệu Khiêm thái tử ghé nói thầm cùng Thiên vũ chỉ đủ hai người nghe: "Ôm được mỹ nhân làm ma cũng phong lưu, cảm thấy thế nào? Nói ta nghe."

" Triệu Khiêm thái tử xin đừng đùa." Thiên vũ bình tĩnh trả lời

" Chiếm hết tiện nghi của người khác còn dám nói không, ta không nhanh tay lẹ chân bằng ngươi nên chịu thua thiệt vậy, lần tới chớ có tranh với ta."

Linh Phi ngây thơ lại chẳng hiểu mọi người đang nói gì chỉ biết cười đáp trả. Không khí lại trở im lặng, Kỳ Nguyên bất ngờ từ sau nhất bỗng Linh Phi lên ôm gọn vào trong lòng làm cậu bất ngờ hốt hoảng: "á...!"

" Thế nào? Làm ngươi giật mình?"

" Điện hạ."

Tiếng hô vang đồng nhất: " Tham kiến Thái tử"

" Tất cả đứng lên, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ cùng đến học viện, không cần mỗi ngày đều tại đây hành lễ."

" Tạ ơn thái tử."

Hành động của Kỳ Nguyên làm nhiều người không tin vào mắt mình, từ lúc Linh Phi xuất hiện cùng Thái Lâm đã có nhiều nghi ngờ nhưng không nghĩ thái tử lại đối với một người thân cận đến vậy. Linh Phi đỏ mặt nhỏ giọng: " Điện hạ, ở đây là hoàng cung, bỏ Phi nhi xuống đi."

" Xem ra ngày đầu tiên ngươi đã làm quen với mọi người, ta bỏ lỡ gì phải không. Phi nhi?" Kỳ Nguyên bỏ qua câu nói của Linh Phi, lại đi vào trọng điểm: " Có gì, kể ta nghe?"

Mọi người đều thay lục hoàng tử mà lo lắng, Văn Tịnh chỉ dám im lặng, Linh Phi lúc này lại cười vui vẻ: " Phi nhi ngày đầu đến học viện nhiều điều không biết nên cùng lục hoàng tử bàn luận trò chuyện, Phi nhi vụng về lại vô tình tự mình vấp ngã cũng là do Triệu Khiêm thái tử cùng nhị vị huynh đệ Quỳnh công tử giúp đỡ mà không bị thương, Phi nhi liền cùng mọi người kết bằng hữu." Như vậy cũng xem như là không nói dối Kỳ Nguyên đi. Chỉ là lượt bỏ một ít chi tiết.

Giọng Kỳ Nguyên âm lạnh nhìn xung quanh: " Lời hắn nói là thật?"