Chương 2: Lộng quyền

Sau hơn 3 tháng sống ở Nguyệt Vương phủ, Nguyệt Linh Phi cậu dần hiểu ra một chuyện. Địa vị bản thân so với vị Tỷ tỷ song sinh của mình quả là thua kém hơn một phần, Nguyệt Tử Liên là cần thiết để hoàng hậu giữ vững thế lực của mình, Mẫu thân của cậu là thân biểu muội của hoàng hậu. Vậy thế khi Tử Liên kết duyên cùng Kỳ Nguyên vậy ngôi vị hoàng hậu này của nàng đương nhiên không thể lung lay. Cũng không lạ gì khi Lâm Hiền hoàng hậu phải lo lắng, nàng tuy dung nhan sắc nước hương trời nhưng tuổi thanh xuân không thể níu giữ, Hoàng Đế bấy giờ ham mê sắc đẹp của bản thân mà chiều chuộng nàng, biết khi nào hắn trở mặt kéo nàng xuống nước để nhường ngôi vị hoàng hậu cho những cung tần mỹ nữ tuổi còn xuân. Những ban thưởng từ trong cung, quà mừng từ quan chức liên tục gửi đến những ngày gần đây, lễ mừng 100 ngày tuổi của Tử Liên và cậu là lúc thuận lợi để những người muốn nịnh nọt Nguyệt Vương gia có cơ hội làm thân. Sa Lan thật thích vị thế tử này, không khóc cũng không nháo cứ lặng lẽ đảo đôi mắt to tròn nhìn người tới tới lui lui, nhiều lần lại ra vẻ thất thần. Thế nhưng kể cả vương gia hay vương phi đều chỉ chú tâm đến Tử Liên quận chúa, thế tử giao cho mình tại Thái Mộc Cư chăm sóc liền không mấy quan tâm đến, cứ vài hôm lại đến nhìn qua thử xem một lần cho qua chuyện.Sa Lan sau khi tắm rửa cho Linh Phi mang cậu lâu người thật kỹ chọn y phục thoải mái nhất, ban đầu Linh Phi còn ra tỏ ra không thích thú mỗi khi được Sa Lam tắm rửa thay y phục cho, lâu dần thành ra không để ý đến nữa, mặc Sa Lan tùy ý mình. Càng Nhìn thế tử đến đáng yêu Sa Lan càng thêm uất ức thay: " không phải là thế tử của Vương gia sao? Chỉ cần một nhủ mẫu lại một cái a hoàng như ta liền đủ? Thế tử người cũng thật đáng thương."

" Ta vốn cũng không quan tâm lắm, sinh cùng tỷ tỷ được định là hoàng hậu tương lai đương nhiên sẽ phải chịu thiệt thòi. Nếu xem ngang hàng vs nhau không phải làm mất mặt hoàng thất hay sao? Chưa kể tỷ tỷ của mình về sau sẽ là chỗ dựa vững chắc để phụ thân bây giờ của ta leo lên cao hơn." Linh Phi hé miệng cười.

Sa Lan buộc đai lưng nhỏ của Linh Phi: " Thế tử đừng có cười, người sẽ còn cười được không khi biết mình bị Phụ Mẫu xem nhẹ. Bất quá người còn quá nhỏ, Sa Lan không thể nói cho người hiểu được.Dù là lễ mừng 100 ngày tuổi của người đi nữa thì tất cả cũng chỉ vì quận chúa Tử Liên mà đến, thật khiến người phải chịu ủy uất rồi ."

" Đừng ở đó nói nhảm nữa, làm tốt việc của cô là được. Tiệc sắp được bắt đầu rồi, ngay cả Hoàng thượng Hoàng hậu và thái tử cũng đã đều có mặt, Vương gia bảo ta nói ngươi nhanh mang thế tử đến."

Sa Lan bế Linh Phi lên: " Lúc này mới cho gọi còn không phải chỉ cho có lệ hay sao. Thế tử thật ra có đến hay không cũng không gì là việc lớn."

" Cẩn thận cái miệng của cô, chúng ta phận a hoàng tự lo cho mình còn không xong. Cô nên tránh cái tình cảm thông giùm người khác đi nếu không đến cái mạng cũng không còn thì còn nói được gì." Sa Lam nhắc nhở kéo Sa Lan đi. Sa Lan cũng chỉ thở dài một hơi rồi đi theo.

Đêm đến Thái Mộc Cư so với chính phủ xem ra là ngoại nhân cách biệt tối ẩm, phong cảnh sắc xuân nhưng lại luôn mang lời đồn âm khí tự sẽ trở thành nơi ít người qua lại bị bỏ quên, từ khi được Kỳ Nguyên bồng đến xem ra Linh Phi cùng nơi này có duyên không ít. Đi qua những hành lang gấp khúc dài, tiếng ồn ngày một phóng đại , chính sảnh nơi diễn ra lễ mừng muôn màu muôn sắc, hoa đăng thấp thoáng trên cao đan xen nhau lung linh huyền ảo, điệu múa được dâng lên chúc mừng cũng đã được bắt đầu. Xem ra đúng như lời Sa Lan nói, Linh Phi cũng chỉ là nên đến mà thôi.

" Thế tử đã đến thưa Vương phi." Sa Lan khẽ đến bên cạnh trao Linh Phi cho Thể Hà rồi lui xuống chờ hầu phía sau.

Thể Hà nhận lấy hài nhi của mình chỉnh lại tư thế rồi cũng không để tâm lắm trên gương mặt Linh Phi thoáng có nét ưu phiền. Phía trên hoàng hậu luôn miệng khen lấy Tử Liên quận chúa trong tay mình lại mềm nhẹ lấy lòng Hoàng đế: " Bệ hạ ngài xem, quận chúa xinh đẹp như vậy trở thành thê tử của Nguyên nhi không phải là rất tốt hay sao. Tất cả đều là do bệ hạ định duyên thiên định. "

" Đương nhiên là vậy, Nguyệt Lân ái khanh lại thêm một phần phúc khí cho đại quốc Ân Ly ta." Hoàng Đế thật cao hứng khi nghe hoàng hậu thủ thỉ bên tai.

" Thần không dám nhận, Nữ nhi may mắn được hoàng thượng ban hôn cùng thái tử. Hoàng thượng phải chăng mới là người đem lại phúc khí."

" Ngươi nói cũng rất đúng!" Hoàng đế vỗ bàn cười ha hả

Quan viên cũng hùa theo: " Hoàng thượng anh minh, chúc mừng Vương gia, Thái Tử và Quận chúa quả thật là trời sanh một đôi, chúc mừng".

" Chúng ta hôm nay tại đây chẳng phải là chứng nhân cho duyên phận của Thái tử và quận chúa hay sao, đây còn gì là vinh hạnh hơn được."

" Ông nói phải, kính chúc Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Vương gia và Vương phi một ly."

Chứng kiến một màn giả dối kẻ đưa người đẩy thuận nước xuôi dòng Linh Phi cũng chỉ xem như không, chỉ muốn nhanh chóng được trở về Thái Mộc Cư ngủ một giấc. Đúng lúc này âm thanh lạnh lẽo vang lên: " Các ngươi đã đủ chưa? im lặng được rồi !"

Tất cả đều nhìn về một hướng Kỳ Nguyên, hắn một tay chống cằm thân hoàng y tựa vào ghế, vài sợ tóc bị gió thổi loạn phất phơ, ánh mắt vẫn chỉ nhìn về một phía của Nguyệt Vương gia cùng Vương phi. Thái Uất tể tướng cả gan lên tiếng: " Thái tử có gì không vừa lòng, hôm nay là ngày vui xin người bớt giận, thần..."

" Nếu lão có phải hay không đã chán sống rồi?" Kỳ Nguyên một mặt hắc khí, Thái Uất tể tướng chân tay chợt tím xanh, chưa nói hết câu đã té ngã lăn lộn trên mặt đất, người người xung quanh đương nhiên có thể hiểu được lý do mà không ai dám động.

" Nguyên nhi, ngươi đừng quá phận. Trẫm vẫn đang ở đây."

" Phụ Hoàng, phải làm người mất hứng rồi." Tư thế và sắc mặt Kỳ Nguyên vẫn không gì thay đổi trả lời hoàng đế. Thái tể tượng ôm lấy cổ lăn vài vòng muốn mở miệng cầu xin cũng không thể.

Dù là hoàng đế đã lên tiếng nhưng lại bị Kỳ Nguyên xem như không thấy, quả thật khiến người làm phụ hoàng tức giận, cho là thế thì một khi Kỳ Nguyên dùng đến Vân Ấn dù là ai cản hắn không phải đang tìm đường chết hay sao? " Ngươi....Ngươi...!". Thấy hoàng đế đã đến giới hạn Lâm Hiền vội lên tiếng giải vây: " Mẫu hậu không biết ngươi đang không vui chuyện gì nhưng hôm nay là ngày mừng 100 ngày tuổi của Tử Liên và Linh Phi, Nguyên nhi ngươi xem như làm một việc tốt, không phạm sát khí. Tha cho Thái tể tướng đi." Nghe đến Kỳ Nguyên trầm tĩnh Im lặng không gian, một hồi sau Thái Uất tể tướng như dễ chịu hơn, thở gấp nằm trên nền đất. Hoàng hậu thở phào ra lệnh: " Mang Tể tướng đi, cho người gọi thái y đến xem cho hắn." Hài tử của nàng thật không biết khó chịu điều gì, thông thường dù không cùng phụ hoàng hắn hòa thuận nhưng cũng chưa ra mặt chán ghét, nay lại thế này.

" Mang thế tử đến đây." Kỳ Nguyên hướng Thể Hà khiến nàng lạnh cả người. Thư đồng của Kỳ Nguyên vội tiến lại đón lấy thế tử mang đến. Không xem đến một màn hỗn loạn xung quanh Thái tử nhận lấy Linh Phi ôm vào lòng. Hoàng đế nhìn không vừa mắt lại khiến tức giận lên đến đỉnh đầu, phất tay bỏ đi: " Thật làm ta mất hứng, hồi cung thôi."

" Nguyệt Vương gia cùng vương phi đừng quá lo lắng, bệ hạ tức giận trở về ai gia khuyên nhủ người. Thái tử hãy tạm lưu lại chỗ các ngươi đi, tránh cho hắn lại khiến bệ hạ nổi trận lôi đình."

" Thần đã hiểu." Nguyệt Lân cuối đầu cung kính

" Cung tiễn hoàng thượng, hoàng hậu."

Tiệc mừng chỉ vừa bắt đầu đã tàn, không ai còn hứng thú tham vui đều đối Kỳ Nguyên cúi đầu xin lui. Kỳ Nguyên lại không có thời gian để mắt đến bọn người bên dưới, hắn ngắm nhìn đôi mắt to tròn thơ dại đang chăm chú nhận xét từng ngóc ngách trên gương mặt mình. Nếu cả gan dám đối hắn lại xem xét như thế thì có mấy người toàn mạng, chỉ là vật nhỏ này quả nhiên không thể khiến hắn sinh khí đi. " Lại có thể nhìn bản Thái tử như vậy, ngươi quả nhiên không phải tầm thường ." nói xong Kỳ Nguyên lại nhẹ nhàng vuốt lên bờ má mềm mịn của Linh Phi. " Ngươi nói xem ta nên như thế nào xử phạt nhà ngươi?"

Thay vì lo sợ thì đối với con người đáng sợ này Linh Phi cũng chỉ còn cảm thấy một phần ngạc nhiên, động lại trong cậu là sự âu yếm của Kỳ Nguyên làm cậu ấm áp hơn từ khi sinh ra là thế tử, vẫn còn một người chú ý đến cậu trong hết thảy những người kia: " Qủa thật giống với gương mặt ngủ yên trong quan mà trước đây mình đã trông thấy." Không có ý đôi môi ửng hồng nhỏ nhắn của Linh Phi mở ra ngáp dài, câu thật đã muốn ngủ từ lâu, trong vòng tay một người lại ấm áp như vậy. Kỳ Nguyên khẽ đưa một ngón tay chạm lên đôi môi nhỏ xíu còn ấm nước bọt của vật nhỏ, giọng nói trêu đùa: " Lại xem thường lời cảnh cáo của ta, xem sau này ta như thế nào trừng trị ngươi .".

Thể Hà đã đưa Tử Liên về phòng, bấy giờ chỉ còn lại Nguyệt vương gia, Sa Lan cùng vài a hoàng thị vệ khác đều phải ngạc nhiên trước hành động và lời nói của Thái Tử, người luôn giữ cho mình một lớp phòng bị nghiêm ngặt mà bất cứ ai cũng không thể đến gần lại đang như thế sủng nịnh hài tử mà hắn xem không vừa, cho dù chỉ mới 8 tuổi nhưng với khả năng của Kỳ Nguyên thì cho dù là Hoàng Đế muốn phế hắn cũng không có khả năng tự mình mang họa vào thân. Như hiểu thấu Nguyệt Lân đang nghĩ gì Kỳ Nguyên trầm giọng: " Đừng nghĩ bản thái tử không biết trong đầu ngươi đang chứa cái gì, đối với hắn tốt một chút, lại thế một lần ta liền lấy cái mạng của ngươi."

" Thần hiểu rõ, mong Thái tử bớt giận." Nguyệt Lận nhanh quỳ xuống.

" Hắn đến đâu? Ta cùng đến".

Sa Lan vội cúi mình lên tiếng trả lời: " hồi Thái tử, Thế tử hiện định tại Thái Mộc Cư. Thân lập tức chuẩn bị.

" không cần, hắn muốn là ngủ đi. Ta tự mình đưa đến, không việc gì đừng quấy rầy." Dự định rời đi Kỳ Nguyên lại tiếp: " Mang đến một ít sữa, đêm đến hắn lại có trở đói liền hảo uốn".

" Vâng thưa thái tử điện hạ." Sa Lam lui xuống

Vắn Hiên là thư đồng bên cạnh Thái tử từ nhỏ, biết chủ tử không thích có người quá mức thân cận đến mình liền chủ động: " Điện hạ, hay là giao thế tử cho thần chăm giữ."

" Không cần, đi thôi."

" Vâng".

Rất lâu mới có thể lại được ngủ say không bị thức giấc lúc nửa đêm. Lúc tĩnh Linh Phi liền nhận đã là hừng đông, không thấy một mình nằm trên chiếc giường mà bên cạnh có Sa Lan trông chừng như thường khi. Chính mình lại đang êm ấm trong cái ôm của một người khác, ngây ngốc thấy Kỳ Nguyên nằm bên cạnh một tay ôm ngang cái eo nho nhỏ của Linh Phi, một tay chống đầu thầm lặng quan sát Linh Phi từ lúc ngủ đến khi tỉnh rồi lại ngơ ngác nhìn quanh: " Hài nhi nào cũng ham ngủ như ngươi vậy sao." Kỳ Nguyên nhẹ béo cái má phụn phịn nộn thịt đáng yêu của Linh Phi: " Văn Hiên".

Văn Hiên chờ ngoài cửa nghe gọi liên thưa: " Vâng thưa điện hạ."

" Gọi người mang sữa đến."

" Thần lập tức đi ngay."

Linh Phi mỗi lần bị Kỳ Nguyên đùa nghịch liền nhột nhạt không thôi, cậu dùng hai bàn tay nắm lấy thứ cứ không yên phận trên mặt mình thế mà cố gắng lắm cũng chỉ nắm được hết hai đầu ngón tay của Kỳ Nguyên: " Oa oe..!". Hành động đáng yêu của vật nhỏ thu vào mắt, Kỳ Nguyên càng muốn hơn trêu chọc cậu, sờ hết mắt mũi miệng đến vành tai khiến Linh Phi cười vang: " Đừng xem mình là đồ chơi vậy chứ." Linh Phi thầm trách.

Kỳ Nguyên chợt dừng lại phía sau tai trái của Linh Phi: " Ở nơi này lại có một vết bớt?"

" Có hay không thì bản thân mình sao lại có khả năng tự nhìn thấy!".

Kỳ Nguyên ngồi dậy, từ trên mình lấy ta một sợi dây mang hoàng cẩm thạch đeo vào trên cổ Linh Phi: " Trên này khắc tên ta, từ nay mang nó bên người tuyệt không ai dám đối với ngươi gây khó dễ."

Linh Phi thật sự bị Kỳ Nguyên khuất phục, đối với một hài tử đáng còn chưa hiểu chuyện như cậu đây tuyệt đối là thật tâm, Từ khi sinh ra một lần nữa trừ bỏ Sa Lan cũng chỉ vì cậu mà bất bình thì Kỳ Nguyên là người duy nhất quan tâm đến cậu: " Mình dù ở mãi tại đây,.....cũng không sao nhỉ?"

Bên ngoài Văn Hiên thấp giọng: " Điện hạ, sửa đã cho người mang đến, thần có thể vào trong?"

Kỳ Nguyên bế lên Linh Phi rời giường đến bên bàn ngồi xuống: " Vào đi."

Văn Hiên mở cửa, hai a hoàng trong đó có Sa Lan mang y phục, nước ấm và sữa vào, nhìn thấy Linh Phi vẫn khỏe mạnh được chăm kỷ cô thở phào nhẹ nhõm, theo lệnh sau khi hầu hạ Kỳ Nguyên rửa mặt thay y phục đều lui ra. Văn Hiên nán lại lên tiếng: " Điện hạ, Vương gia và Vương phi từ sớm đã ở bên ngoài chờ thỉnh an. Người có hay không muốn triệu kiến?"

" Không cần, nói họ đi đi!" Kỳ Nguyên nhẹ đút từng muỗng sữa cho Linh Phi, không để tâm đến Văn Hiên. Cái miệng nhỏ Linh Phi do sự vụng về chưa từng chăm sóc qua ai của Kỳ Nguyên khiến sửa liên tục bị tràn ra ngoài.

Văn Hiên khó xử: " Điện hạ, chính là Vương gia và vương phi. Người hay là nên..."

" Ngươi đây là đang muốn ra lệnh cho bổn thái tử?" Kỳ Nguyên liếc nhìn, Văn Hiên luống cuống quỳ xuống dập đầu tạ lỗi: " Thần không dám, xin điện hạ trách phạt."

" Ra ngoài đi."

" thần tuân lệnh."

Văn Hiên còn run rẩy bước ra đóng cửa lại. Kỳ Nguyên dùng khăn lau đi sửa trên miệng Linh Phi: " Ngươi mau lớn một chút, biết không?".

" Đâu phải điện hạ ra lệnh thì ta liền có thể lớn ngay được chứ."Linh Phi nhóe miệng cười làm sữa còn trong miệng lại phì phò tràn ra .

" Ngươi thật là." Nói một câu Kỳ Nguyên cúi xuống hôn nhẹ lên môi nhỏ của Linh Phi, liếʍ đi vết sửa lưu trên đó.

Linh Phi một trận ngơ ngốc khóc không nổi cười không xong, cậu xấu hổ chỉ mong có nơi nào để trốn kỹ : " Nụ hôn đầu của ta, hiển nhiên lại bị hoàng đế tàn ác trong tương lai Kỳ Nguyên lấy đi mất."

Nguyệt Lân cùng Thể Hà bên ngoài chờ đợi thỉnh an lại bị Kỳ Nguyên đuổi khéo, trở về Thể Hà luôn không vui: " Thái tử đây là đang làm gì, tự mình ở Thái Mộc Cư cùng Phi nhi, cũng không cần người hầu hạ. Không phải là muốn Hoàng Hậu đến hỏi tội chúng ta hay sao?"

" Phu nhân cẩn thận một chút, Hoàng hậu không hỏi tội cũng sẽ có người hỏi tội. Thái tử như thế nào chúng ta còn không hiểu rõ hay sao? Dám xen vào việc của người chắc chắn chỉ có con đường chết. Cứ để điện hạ tự ý, một thời gian đối với Phi nhi không còn hứng thú tự sẽ không việc gì." Nguyệt Lân nhấp một hớp trà

" Vương gia ngài con không thấy? Điện hạ rõ không muốn theo ý hoàng thượng cùng hoàng hậu, tự mình làm vậy chỉ là để muốn chối bỏ Liên nhi của chúng ta. Phi nhi nay lại trở thành con cờ cho hắn mặc sức lợi dụng."

" Cho dù là vậy chúng ta cũng chỉ được nhìn mà không được nói. Tuy Thái tử đáng sợ trước nay cũng chưa dám làm nên việc gì đại nghịch bất đạo, chỉ cần Hoàng thượng không thay đổi ý định Liên nhi vẫn sẽ là thê tử của thái tử điện hạ."

An tâm trước lời nói của Nguyệt Lân nhưng Thể Hà vẫn tiếp: " Vương gia, hay là thϊếp vào cung cùng Hoàng hậu suy ưu việc này?"

Nguyệt Lân đặt tách trà trên tay xuống: " Không nên, thái tử đêm qua cùng hoàng thượng đối nhau không vừa mắt, hẳn rằng lúc này trong cung rất nhiều người thừa nước đυ.c thả câu. Hoàng hậu sẽ không có thời gian để lo nghĩ đến chuyện của chúng ta."

" Việc này ngài nói phải..." Thể Hà cũng đồng ý với Nguyệt Lân.

Trong cung thật như Nguyệt Vân suy đoán, Hoàng đế sau khi về cung liền ngụ tại Lưỡng Nghi cung của Ninh quý phi, tức giận một đêm lại bị Ninh quý phi thêm dầu vào lửa, sáng đến thượng triều cũng không màng đến. " cút...cút hết đi cho ta."

" Bệ hạ xin bớt giận, người như vậy không tốt cho sức khỏe." Ninh quý phi e lệ nép vào lòng hoàng đế.

" càng ngày càng không xem ai ra gì, tên nghịch tử ấy lại càng cả gan không để lời nói của ta trong mắt trước tất cả bá quan văn võ."

Ninh quý phi luôn nằm dưới lệnh của hoàng hậu nay có cơ hội liên nắm bắt, vuốt lên lưng hoàng đế: " Thái tử chỉ là mới 8 tuổi, có hành động như vậy còn không phải do hoàng hậu có quyền thế, nuông chiều hắn dưỡng thành hư hay sao?"

" Chuyện vốn không phải do hoàng hậu, ái phi không được hồ ngôn. Là ta vô phúc mới có tên nghịch tử này." Biết hoàng đế đối với hoàng hậu còn sủng ái ngất trời, chỉ là hiện tại giận một mặt Ninh quý phi lại chuyển lỗi đổ lên đầu Kỳ Nguyên: " Bệ hạ nói phải, Thái tử thị quyền lộng hành. Đến bệ hạ còn không xem ra gì, nếu hắn sau lên ngôi còn không mang thân huynh đệ muội diệt trừ tận gốc hay sao ....Thần thϊếp rất lo sợ cho Nhân nhi mai sau. Bệ hạ, người không định để chuyện như vậy xảy ra?"

" Phế thái tử, ái phi cho rằng ta chưa từng có suy nghĩ qua hay sao?".