Đế Vương Sủng

7.75/10 trên tổng số 85 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng là nữ đế vương của một nước, tài hoa phong nhã, nhìn xuống thiên hạ. Nàng là một đại tướng quân, hiên ngang oai hùng, chinh chiến sa trường. Hai bên giao chiến, sau một đêm toàn bộ đã thay đổi. N …
Xem Thêm

Chương 1
Editor: Hoàng Kỳ

Beta: Sâu

Cái nắng gay gắt của tiết trời tháng Tám đã che lấp đi mọi dấu vết của cơn mưa rào đêm qua.

Tiêu Hàm mình vận áo giáp, đứng lặng trên tường thành nhìn về xa xăm, ở phía xa ngoài trăm thước là hai đạo quân đã giao chiến suốt mấy ngày liền cùng với chiến hỏa.

Trận chiến này lẽ ra đã phải kết thúc từ mấy ngày trước đó, nào ngờ Lương Quốc lại phái thêm một tiểu tướng vô danh chém chết một tướng quân đắc lực phe nàng, quả là muốn đánh lui toàn bộ quân lực của nàng. Lại còn dám ăn gan hùm mật gấu, chủ động xuất binh đánh vào quân lực của nàng ngay dưới tường thành.

Lương Quốc từ khi kiến lập đến nay cũng chỉ là một nước thế suy sức yếu, thế nhưng cũng sẽ không cam lòng chờ chết, dù cho đó chỉ là sự chống chọi cuối cùng mà phần thắng lại vô cùng bé nhỏ. Tiêu Hàm chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy được kết quả. Đang suy tư tính toán thì một thân ảnh chợt lọt vào đồng tử của nàng.

"Ả ta là người phương nào?" Tiêu Hàm đưa tay nâng cằm, trầm giọng hỏi, híp mắt lại nhìn chằm chằm cái người như muốn sống mái cùng mình một phen. Rõ ràng thể trạng đã hoàn toàn kiệt sức, vết thương lại chi chít đầy mình, thế nhưng vẫn cố gắng cầm cự để gϊếŧ chết đối phương cho bằng được, mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng nét mặt lại thể hiện một sự mạnh mẽ quật cường.

Đứng cạnh Tiêu Hàm là một nữ tử mặc giáp, chính là quân sư của nàng tên gọi Hà Dương. Nàng nhìn theo hướng chỉ của ngón tay Tiêu Hàm, đáp: "Bẩm bệ hạ, ả là tướng quân mới của Lương Quốc, Minh Lâm."

"Minh Lâm..." Tiêu Hàm nhẹ giọng ngẫm nghĩ. Nhìn thấy một vết đao chém trên đùi đối phương, nhưng người đó lại không hề phản ứng dù chỉ là một cái chớp mắt, khóe môi của Tiêu Hàm khẽ cong lên, nhất thời liền có hứng thú với nữ nhân này. Một tướng tài như thế thì nên được giữ lại, "Ta muốn ả sống." Tiêu Hàm nói.

Trận chiến kéo dài không bao lâu thì Minh Lâm bị bắt, quân địch như rắn mất đầu, đều bị bắt giữ, nhưng cũng có một số thà chết cũng không chịu khuất phục đã tự vẫn tại chỗ, bất quá Tiêu Hàm cũng chẳng để ý các nàng sống hay là chết.

Tiêu Hàm ngồi bên trong quân trại, trước mặt là bản đồ về quá trình xuất binh lần này, cuối cùng cũng đã có dấu hiệu của 'bức tranh thắng lợi'. Tiểu Mân bưng chén trà đặt lên bàn, chợt nghe thấy bên ngoài doanh trại có tiếng la hét vọng lại, mơ hồ lại nghe thấy vài tiếng quất roi.

"Khởi bẩm bệ hạ, Lâm tướng quân mang theo tù binh cầu kiến."

Tiêu Hàm sau khi nghe xong, cuộn bản đồ lại, "Cho nàng ấy vào đi." Đứng dậy đi đến phía trước bàn, đúng lúc màn che doanh trại được vén lên, Lâm Dật Thanh cùng một tướng sĩ đứng tuổi cường tráng liền đẩy một nữ nhân bị trói hai tay ra sau đi vào. Ánh mắt của Tiêu Hàm liền bị nô ɭệ kia hấp dẫn. Chính là đại tướng quân phe địch mà nàng đã từng nhìn thấy trước đó ở cổng thành, Minh Lâm.

Bộ giáp của nàng ta đã bị cởi bỏ, toàn thân vô số vết thương, khuôn mặt bẩn thỉu không sao chịu nổi, miễn cưỡng còn có thể nhìn ra một chút nguyên dạng, nhưng vẫn toát ra vẻ tuấn tú. Nhìn qua những tưởng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, thế nhưng chỉ dựa vào một chút sức lực lại có thể giữ thân thể được đứng thẳng, nàng ta trợn mắt nhìn.

"Tham kiến bệ hạ!" Lâm Dật Thanh qùy một gối cung kính hành lễ. Tướng sĩ giữ Minh Lâm thấy nàng ta vẫn đứng thẳng người cứng đờ như cũ, lập tức dùng một cây gậy dài đánh tới tấp, buộc nàng ta phải quỳ xuống hành lễ.

Tiêu Hàm phẩy tay, ý bảo Lâm Dật Thanh bình thân, hai mắt như chim ưng tự nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ nhân không vì đau đớn mà lay động trước mặt này, bốn mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên cười to, ôn hòa tán thưởng: "Minh tướng quân quả nhiên khí phách không tồi!" Đôi mắt liếc tới tên tướng sĩ còn đang ra sức quất, "Lui ra hết đi!"

"Thưa bệ hạ..." Lâm Dật Thanh hiển nhiên có chút khó khăn lưỡng lự, tuy rằng Minh Lâm đã bị thương, nhưng qua giao đấu trên chiến trường, cô biết rằng nữ nhân này có năng lực hơn người, cho nên không khỏi có chút lo lắng.

Hai mắt Tiêu Hàm híp lại, "Ngươi dám xem thường trẫm à?" Ngay cả một tên tù binh nhỏ nhoi mà nàng cũng không thể đối phó được hay sao?

"Mạt tướng không dám!"

"Ra ngoài đi!"

"... Vâng" Lúc Lâm Dật Thanh rời đi vẫn không hề dời mắt khỏi Minh Lâm, ánh mắt đó như mang một lời cảnh cáo uy hϊếp. Nếu như tên tù binh này dám to gan làm càng, cô chắc chắn sẽ một đao chém chết ả!

Rất nhanh sau đó, bên trong chiếc lều lớn chỉ còn lại hai người là Tiêu Hàm và Minh Lâm. Tiêu Hàm lại hứng thú quan sát nữ nhân này, cùng lúc đối phương cũng mang vẻ mặt cảnh giác và phòng bị nhìn lại nàng.

Không khỏi cười khẽ, kỳ thật nữ nhân này cũng không hẳn không sợ trời không sợ đất như vẻ ngoài mà nàng nhìn thấy. Tiêu Hàm đột nhiên cất bước đến gần nàng ta, Minh Lâm hiển nhiên có chút không kịp trở tay liền lui về phía sau vài bước, trên đùi còn mang vết thương, chợt cơn đau kéo tới khiến nàng ta nghiêng ngả lảo đảo, suýt chút nữa là bổ nhào trên mặt đất.

Tiêu Hàm nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng ta tiếu ý càng thêm hưng phấn.

"Minh tướng quân..."

"Cẩu tặc!" Không đợi Tiêu Hàm nói xong, lần đầu tiên nàng được nghe thanh âm của nữ nhân này, đó là thanh âm tức giận khàn đυ.c, một phần vì thân thể không chịu đựng nổi đau đớn, một phần là do nàng ta đã quá lâu không được uống nước. Thế nhưng trong giọng nói vẫn giữ nguyên phong vị khác thường.

"Hừ!" Tiêu Hàm hừ lạnh một tiếng, ý cười lúc trước đã không còn, trở lại dáng vẻ đế vương bễ nghễ thiên hạ khí tràng che phủ cả người kia. "Minh tướng quân nóng nảy quá nhỉ."

"Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn gϊếŧ thì cứ thoải mái ra tay đi."

Minh Lâm cắn răng nói, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Tiêu Hàm, giống như hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng. Nàng ta khổ sở chống đỡ để giữ chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại, bằng không với tình cảnh lúc này thì chỉ cần một động tác nhỏ cũng đủ khiến cho nàng ta phải đau đến ngất đi.

"Thoải mái ư?" Vẻ mặt Tiêu Hàm tản ra sự tàn nhẫn nhìn thẳng vào đồng tử của Minh Lâm, "Minh tướng quân gϊếŧ vô số tướng sĩ của Tiêu Quốc, chỉ một câu thoải mái liền muốn được giải thoát sao?"

"Vậy ngươi muốn thế nào?!" Minh Lâm gắng gượng nói chuyện, tiếng thở dốc ngày càng phát ra dồn dập, mỗi một chữ đều khiến nàng mất đi rất nhiều khí lực. Trước mắt của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, tứ chi bị thương cơ hồ đều đã mất đi cảm giác, nhưng nàng vẫn đứng thẳng người như cũ, cho dù có chết cũng phải chết đứng thẳng người.

Tiêu Hàm tiến lên từng bước, bất ngờ đưa tay giữ lấy người nàng, tiến gần đến bên tai nàng, cố ý nhẹ giọng như đang thỏ thẻ: "Trẫm muốn ngươi đầu hàng, dốc sức phò tá trẫm!"

"Phi!" Đối phương không chút suy nghĩ nhổ vào khuôn mặt 'chiêu mộ' của Tiêu Hàm, ánh mắt sáng quắc lên, nếu không phải bị người kia chế trụ, mà nàng lại không còn sức gượng dậy thì đã đẩy ngã Tiêu Hàm xuống đất từ lâu rồi, "Không bao giờ!" Nàng quật cường thốt ra ba chữ.

Tiêu Hàm bị nhổ ngoài dự liệu nhưng không nổi nóng, nhớ tới mặt mình vội đưa tay áo lên lau tới lau lui, lau càng ngày càng mạnh, đối diện với nữ nhân cắn răng ẩn nhẫn này, rõ ràng là đau đớn cực kỳ nhưng ngay cả một tiếng kêu rên cũng keo kiệt thốt ra.

"Được, ngươi khá lắm!" Tiêu Hàm buông tay, ý tứ cười không rõ hàm xúc, "Có điều Minh tướng quân cũng không cần vội hứa với trẫm làm gì, trẫm đã muốn ngươi hàng thì không cho phép ngươi từ chối. Trong doanh trại này biện pháp để trị tội phạm nhân cũng không phải là ít, Minh tướng quân cứ từ từ hưởng thụ đi nhé, sau đó trở về biểu diễn cho trẫm xem xương cốt của ngươi cứng đến thế nào cũng chưa muộn!"

Thế mà Minh Lâm thật sự khinh thường nàng còn hướng về nàng cười lạnh, khiến Tiêu Hàm cảm thấy mặc dù tên này bề ngoài khá dơ bẩn nhưng nụ cười vẫn rất đẹp, "Cẩu tặc! Ngươi cho là, ngươi dùng thủ đoạn này thì có thể khiến Bản Tướng Quân ta sợ hay sao?"

"Vậy thì cứ chờ xem!"

Tuy bề ngoài Tiêu Hàm tỏ ra khá ung dung, nhưng trong lòng sợ là đã khó chịu không ít. Nhìn Minh Lâm hai chân vẫn còn đang chảy máu, nàng thuận tay lấy ra một cái trường côn, không nói hai lời liền hướng về phía đầu gối của người kia tàn nhẫn nện xuống, tiếng trường côn theo từng cái giáng mà phát ra vun vυ"t.

Cả người đau nhức vô lực chống cự, làm cho Minh Lâm vốn đã suy yếu lập tức khuỵu chân, hai mắt tối sầm gục trên nền đất. Tiêu Hàm vẻ mặt trào phúng nhìn nữ nhân trên mặt đất, trong lòng khó tránh khỏi một tia bội phục.

"Người đâu!" Nàng một tiếng ra lệnh: "Dẫn đi cứu tỉnh, 'hầu hạ' cho tốt!"

"Vâng!" Tướng sĩ nhận lệnh trực tiếp nâng nữ nhân dưới đất dậy, Tiêu Hàm đột nhiên lại muốn nói thêm gì đó. "Khoan đã!"

"Thưa bệ hạ?"

"Không cần gϊếŧ chết, giữ lại chút hơi tàn!" Dừng một chút, "Cho quân y đi theo chờ lệnh!"

"Vâng!"

Thêm Bình Luận